Sau 2 tiếng đèn phòng phẫu thuật tắt ba người đi ra.Ai cũng thể hiện sự mệt mỏi trên mặt. Anh cùng mọi người đứng dậy hỏi
" Cô ấy sao rồi"
" Vì mất máu quá nhiều và còn mất đứa bé chúng tôi đã cố hết..." Gia Huy nói.
Anh thẫn thờ thả tay Gia Huy ra giường như muốn suy sụp. Uyển Uyển thì khóc nức nở nói:
" Không thể nào cậu ấy không thể chết được" Uyển Uyển ngã xuống may có Tống Lam đỡ .
"Không con bé không thể chết được" nại nại và mẹ anh nói.
Gia Huy thấy mọi người đang hiểu sai ý mình liền lên tiếng :
" Mọi người sao vậy, tôi chưa nói hết mà. Vì sự tài giỏi của chúng tôi nên giờ cô ấy đã qua cơn nguy kịch"
Mọi người tươi cười trở lại ,thở phào nhẹ nhõm.
" Cảm ơn bác đã cứu vợ con ,con cảm ơn bác"
"Không có gì đây là nghĩa vụ của một bác sĩ mà"
" Cảm ơn đã cứu con dâu tôi lão Lục" ba anh nói.
" Hai ba con nhà cậu sao cảm ơn suốt vậy. Tôi đã nói là nghĩa vụ bác sĩ mà"
Gia Huy lên tiếng :
" Ủa con và Trần Hiểu cũng có phần mà sao không ai cảm ơn hết vậy"
" Cậu còn nói sao may mà tôi nể mặt ba cậu không thì tôi đã cho cậu sang châu Phi chữa bệnh rồi" anh nói.
"Xí người chỉ muốn làm tăng kịch tính cho đọc giả thôi mà làm gì mà căng" Gia Huy nói nhỏ.
Trần Hiểu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-dai-tong-tai/3282028/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.