Hát xong, Tư Lạc nhớ tới chuyện trước kia khiến tâm trạng đột nhiên trùng xuống, tại sao lại nhớ tới người kia, kẻ chỉ biết đến tiền cơ chứ.
Bạn học của Tư Lạc kể cả đám bạn thân thiết của cậu cũng không biết cậu là công tử của Lương thị, đây là điều khi lên đại học Tư Lạc yêu cầu cha mẹ, cậu chỉ muốn có tình bạn chân thành, thuần túy, không phải vì tiền cùng địa vị.
Tư Lạc đắm chìm trong hồi ức của chính mình, không phát hiện cặp mắt lạnh như băng kia hứng thú mà nhìn cậu.
Cao Diễm nhìn cậu nhóc tên Tư Lạc này, anh chưa từng vội vã muốn hiểu về một người như vậy, khí chất của cậu, nét rực rỡ ở cậu, vẻ đáng yêu của cậu, có tâm tình gì, muốn cái gì tất cả đều biểu hiện hết trên mặt, đó là một đứa nhỏ đơn thuần.
Theo dòng hồi ức ùa về, tâm tình vẫn thực phiền muộn, cậu nhìn thời gian không sai biệt lắm, đứng lên cầm lấy quả bóng rổ của mình rồi nói một câu “Tôi đi trước”, sau đó rầu rĩ đi ra ngoài. Xuống lầu mới phát hiện Lưu Đào đã tới, cầm luận văn nói cũng chẳng nói vội rời khỏi quán bar, Lưu Đào ngạc nhiên: “Đứa nhỏ này lại làm sao đây.”
Tư Lạc mới vừa ra khỏi phòng, Lâm Thần liền nhịn không được nhìn lão Đại nhà mình hỏi: “Lão Đại, đứa nhỏ này thế nào? Em cảm giác không tồi, bắt vào tay đi ha ha ha.”
Cao Diễm im lặng không nói, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, Lâm Thần nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-yeu-cong-tu/2150409/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.