Nghe ra được ý trong câu nói đó, lại thấy anh ép sát từng bước lại gần mình, cô hoảng sợ mất đi dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Rất tốt! Trong lòng Lâm Trạch Dương đang rất vui mừng, anh chính là thích dáng vẻ này của cô.
Uyển Tình sợ hãi cô nhớ đến một chuyện, cô nói với anh.
- Tôi… tôi có bạn trai rồi.
Câu này đã thành công kích thích anh, làm cho tâm trạng của anh xuống dốc, trở nên u ám, lạnh lẽo. Anh như gằn giọng nói ra từng chữ.
- Cô, yêu anh ta?
Uyển Tình nghe anh hỏi vậy thì gật đầu, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, cô nói.
- Đúng. Yêu, tôi rất yêu anh ấy, yêu anh ấy tám năm rồi. Tôi yêu anh ấy từ ánh nhìn đầu tiên, từ khi tôi chỉ là cô bé mười tám tuổi. Anh ấy là mối tình đầu, cũng là mối tình duy nhất.
Nghe những lời nói kiên định của cô, nghe cô nói mình yêu người đó tám năm. Tám năm nói dài không dài nhưng nói ngắn cũng không ngắn, cô gặp hắn khi đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, anh tự hỏi liệu anh có đủ khả năng để khiến cô bên mình mà từ bỏ đi tình yêu sâu nặng đó.
Trái tim anh vì lời của cô mà đau nhói, cảm giác ghen tị với người đàn ông đó, trách ông trời tại sao lại không cho anh gặp được cô sớm hơn, nếu như vậy có thể người bên cô bây giờ có lẽ là anh, người cô yêu cũng là anh.
Lâm Trạch Dương đau khổ dằn vặt, nhưng Uyển Tình lại cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xin-dung-co-chap/423755/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.