Chương trước
Chương sau
Uyển Tình sau khi thoát khỏi anh cô liền tìm một góc khuất ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng cứ vào những lúc mệt mỏi lại có người tới kiếm chuyện, người đó chính là nhị tiểu thư Y Thanh Dao.
- Ồ, đây chẳng phải hoa khôi học bá của trường chúng ta sao.
Giọng nói chua ngoét này, cô đoán cô ta cũng chẳng có ý tốt đẹp gì. Đặc biệt cô ta còn có mối thù sâu nặng với cô từ thời đại học. Cô đứng dậy, miễn cưỡng đáp lại cô ta.
- Đàn chị, lâu rồi không gặp.
- Chao ôi suýt nữa thì tôi không nhận ra cô nữa đó. Ăn mặc sang trọng thì sao chứ cái bản chất quê mùa, nghèo nàn kia đúng là vẫn không thay đổi. Sao, chắc làm tình nhân cho Lâm Trạch Dương nên mới phất lên đúng không?
Cô thấy cô ta hắt chậu nước bẩn lên mình, cô nói:
- Tôi là thư kí của Lâm tổng, không phải kiểu quan hệ ghê tởm đó.
Cô ta nghe thấy cô nói mình là thư kí của anh thì khuôn mặt càng kiêu ngạo hơn, tỏ vẻ khinh thường cô, mở giọng chế giễu.
- Haha… thì ra là thư kí. Nhìn bộ dạng của cô tôi còn tưởng… cô là tình nhân của anh ta chứ.
Nói rồi cô ta hạ thấp giọng xuống tiến lại gần cô nói:
- Cô… thật sự không làm nghề đó chứ?
Cô nghe cô ta mỉa mai mình nhưng lười để ý, bởi vì cô biết bản thân tự trong sạch là được. Y Thanh Dao thấy cô không nói gì tưởng rằng nói trúng tim đen của cô, cô ta cười như được mùa.
Cô không chấp với loại người ngu ngốc lúc nào cũng nghĩ người khác dơ bẩn còn bản thân thì cao quý lắm. Cô ngồi xuống lấy điện thoại đăng nhập game liên minh tiếp tục chơi, làm cho cô ta tức đến nỗi lồng ngực phập phồng lên xuống.
Cô ta trợn mắt tức giận thấy cô còn có tâm trạng chơi game được, cô ta nghĩ rằng cô đang coi thường mình. Sự thật đúng là như vậy, cô đang coi thường cô ta, cô ta chỉ là loại người miệng lưỡi không sạch sẽ, mở miệng ra toàn những lời bẩn thỉu mà thôi.

Y Thanh Dao tức giận mắng cô:
- Đinh Uyển Tình, mày tưởng mày là ai, chỉ là đồ con nhà nghèo mà dám phớt lờ tao sao?
Lúc này cô ta đã bị sự giận dữ làm cho mất lí trí, bỏ luôn dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý. Cô ta trước giờ vẫn không quên những chuyện trước kia.
Cô ta hơn cô một tuổi, thời học đại học được mệnh danh là hoa khôi học đường, có biết bao chàng trai say mê cô ta, nữ giới thì ngưỡng mộ, ghen tị.
Nhưng mọi chuyện thay đổi kể từ khi cô bước vào trường. Tuy cô là con nhà nghèo nhưng lại học giỏi, xinh đẹp nên đã nhanh chóng nổi tiếng toàn trường, cướp mất danh hoa khôi của cô ta. Kể từ đó mỗi lần gặp cô, cô ta luôn tìm đủ mọi cách để hạ bệ cô nhưng lại vẫn giống như bây giờ, hoàn toàn bị coi như không khí, không lay động được cô.
Không những vậy, mối hận của cô ta càng thêm sâu sắc hơn vì trong một kì thi cô ta gian lận bị chính UyểnTình báo cáo với giám thị. Kết quả cô ta bị bắt tại trận, bị hủy kết quả thi và phải học lại.
Ba mẹ cô ta biết tin thì vô cùng tức giận với con gái mình, còn cắt giảm tiền tiêu vặt không cho cô ta ra ngoài ăn chơi lêu lỏng với lũ bạn.
Tất cả ánh hào quang mà cô ta có đều vì sự xuất hiện của Uyển Tình mà tan vỡ, bảo sao cô ta không ghi thù đến bây giờ được.
Ông trời thật biết cách trêu người, nay lại để họ gặp lại nhau và một lần nữa cô ta lại vì cô mà bẽ mặt trước bao nhiêu người. Nghĩ đến chuyện gì đó cô ta đột nhiên nở nụ cười đáng khinh.
- Cô… có muốn nghe một chút chuyện về cô bạn thân Thiên Ái của mình không?
Những lời vừa thốt ra đã thành công thu hút sự chú ý ủa cô. Cô đặt điện thoại xuống nghi hoặc nhìn cô ta.
Y Thanh Dao thấy cô đã chú ý đến mình thì nụ cười càng sâu hơn, cô ta đắc ý nói.
- Cô biết bạn trai cô ta có người khác mới bỏ rơi cô ta đúng không?

Uyển Tình nghe cô ta nói vậy thì ngạc nhiên “Sao…”
Cô còn chưa nói hết đã nghe thấy câu trả lời đắc ý của cô ta.
“Sao tôi biết đúng không?” Cô ta ngừng một chút rồi cố ý nói thật chậm rãi cho cô nghe: “Bởi vì… người đó… chình là… tôi.” Ha ha ha.
Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của cô ta, lại nghĩ đến nỗi đau mà Thiên Ái phải chịu đựng thì cô tức giận thật rồi. Cô hận nhất những kẻ làm hại đến những người mà cô yêu thương, cô không cho phép điều đó.
Cô ta thấy cô giờ đã phản ứng lại rồi, cô ta đoán quả không sai, nếu chỉ chọ cô thì cô sẽ không thèm để ý nhưng nếu là người thân bên cạnh cô thì chắc chắn cô sẽ tức giận. Nếu không phải nắm được điểm này của cô thì cô ta cũng sẽ không bao giờ thèm để ý đến loại tép tôm, suốt ngày chỉ biết bám váy đàn bà như Tiêu Phong kia.
Uyển Tình tức giận muốn đứng dậy cào nát cái mặt của con hồ li tinh kia ra. Nhưng nghĩ đến nếu mình tức giận không kiềm chế được mà gây ra thị phi thì thật đúng với mưu đồ của cô ta. Như vậy thì quá hời cho cô ta rồi.
Uyển Tình mỉm cười đứng dậy, mặt đầy vui vẻ nói với Y Thanh Dao.
- Cô…
Ngay lúc cô ta tưởng cô sẽ làm ra hành động ngu ngốc thì không, cô ta lại thấy vẻ mặt vui sướng của cô.
- Hừm, vậy thì tôi phải chúc mừng cô rồi. Nhân tiện đây tôi muốn hỏi… thức ăn thừa của Thiên Ái... có ngon không?
Trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, cô ta thẹn quá hóa giận liền nhân lúc cô đang chuẩn bị rời đi mà kéo cô lại, sau đó một tiếng “Chát” vang lên.
Uyển Tình không kịp phản ứng đã bị cái tát của cô ta giáng xuống. Lực đạo không nhẹ làm cho khóe miệng cô chảy máu.
Cô ta thấy cô bị tát đến chảy máu mới đắc ý rời đi mà không hề hay biết tất cả đều đã bị một người đứng trong góc tối chứng kiến hết.
Nhưng thật không may người đó lại không phải là nam chính mà mọi người vẫn luôn nghĩ tới, mà chính là tên tra nam Tiêu Phong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.