Tiếng gõ cửa làm cô khẽ giật mình, Nhất Băng đưa tay lau vội dòngnước mắt đang lăn dài. Bà Hứa ôn nhu bước vào, ánh mặt hiền từ nhìn Nhất Băng có phần thương xót. Bà ngồi xuống bên con gái, đưa tay vuốt nhẹmái tóc có phần xơ rối của con mình, nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Con cảm thấy đỡ chưa?”
Nhất Băng nhìn mẹ mình, đầu có vẻ hơi cuống xuống vì sợ bị thấy mặt mũi đỏ au của cô. Nhất Băng khẽ sụt sịt mũi:
“ Dạ con cảm thấy đỡ rồi ạ!”
Bà Hứa nhìn con mình mà đau lòng, Nhất Băng là thân bà chín tháng mườingày mang nặng đẻ đau mà sinh ra, làm sao bà không hiểu được tâm tư conmình chứ. Nhìn thấy tia nước con sót lại trên mắt cô, có trời mới biếtlòng bà đau đến nhường nào. Người ta thường nói mẫu tử liền tâm, NhấtBăng không vui thì làm sao bà cảm thấy vui cho đặng. Bà Hứa nén tâm tư,cười hiền từ:
“ Vậy thì tốt rồi.” - Ngừng lại giây lát, bà lại nói tiếp: “ Nhất Băng à, con yêu Đình Hạo rồi đúng không?”
Ánh mắt Nhất Băng thoáng qua tia kinh ngạc, cô cúi đầu xuống sâu hơn, lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng.
Nhìn biểu hiện của Nhất Băng, bà Hứa như đã đoán ra câu trả lời, cũng khôngkhác so với suy đoán của bà nhưng sao trong lòng lại như có một gánhnặng đè lên, bà Hứa khẽ thở dài đầy ảo não. Chốc sau, bà ngước lên nhìncon mình với ánh mắt đồng cảm:
“Nhất Băng à, mẹ biết bốmẹ cấm con không được qua lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xin-anh-nhe-tay/2225829/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.