Thấy con gái trở về nhà với bộ dạng ướt sũng, cả người bầm tím khắp nơi, ông bà Hứa vội chạy lại, suýt xoa hỏi han. Nhất Băng chỉ ậm ừ cho qua rồi bước lên phòng.
Cô thật sự rất mệt mỏi.
**
Nhất Băng thả người trên chiếc giường lớn, trút hơi thở nặng nhọc. Không hiểu sao cô thấy đầu mình đau như búa bổ, chân tay đau nhức, cử động rất khó khăn.
“ Có lẽ mình bệnh rồi”
Nhất Băng lê người đến chỗ laptop. Online Facebook.
Vừa lên đã thấy một khung chat loé trước mặt:
Nhi Nhí Nhảnh: Hú hú! Chào buổi tối nha người đẹp…
Băng Bướng Bỉnh: Chào bà.
Nhi Nhí Nhảnh: Sao vậy, có chuyện gì à!”
Băng Bướng Bỉnh: Có đấy.
Nhi Nhí Nhảnh: Chuyện gì? Kể tui nghe với!
Băng Bướng Bỉnh: Bị người ta hại xém chết…
Nhi Nhí Nhảnh: Bà đùa à - Mặt Uyển Nhi tối sầm.
Băng Bương Bỉnh: Thật đấy, nhưng được “ quý nhân” cứu…
Nhi Nhí Nhảnh: Ai?
Băng Bướng Bỉnh: Tên lạnh lùng mình đã từng gặp ở sân bóng rổ ý
Uyển Nhi in hoa từng chữ: “ KHÔNG…THỂ….TIN…ĐƯỢC!”
Nhất Băng cũng khẽ gật đầu, đúng là không thể tin được. Cô bỗng cảm thấy hơi choáng. Vội tạm biệt Uyển Nhi, Nhất Băng lên giường nghỉ ngơi.
Khẽ đưa tay lên trán, cô cảm thấy thân thể mình nặng nề đến lạ, mắt mở không lên. Có tiếng gõ cửa, cô giúp việc bước vào:
“ Cô chủ xuống dùng cơm ạ!”
Nhất Băng nói trong khi vẫn nằm trên giường:
“ Tôi biết rồi…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xin-anh-nhe-tay/2225823/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.