Dịch Thành khẽ nhăn mặt, anh nói đầy ẩn ý:
“ Nếu là tôi cứu em, em có yêu tôi không?”
Nhất Băng chợt đơ người. Mơ hồ nhìn anh:
“ Anh…anh nói vậy là có ý gì?”
Vầng trán rộng lộ rõ 3 vạch đen, anh cúi sát mặt cô, tựa hồ có thể cảm nhận được từng hơi thở của nhau:
“ Em thật sự không nhớ?”
“ Tôi…” – Nhất Băng bỗng chốc ngập ngừng. Chưa bao giờ cô tiếp xung với anh ở khoảng cách gần như vậy. Tim cô cứ đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người con trai trước mặt cô thật sự quá hấp dẫn!
Tiếng chuông điện thoại vô ý tứ vang lên, anh nhẹ rút điện thoại ra. Cô khẽ đưa mắt nhìn, màn hình hiện lên một cô gái rất nhu mì, xinh đẹp. Cô nheo mắt nhìn kỹ hơn nữa. “ Đổng ?” – Cô khẽ nói những gì đã xem được. Anh bỏ tay khỏi người cô, ra góc khuất của toà nhà nói chuyện.
Nhất Băng đứng trơ đó, bỗng cô khẽ thở dài, trong lòng thầm trách bản thân quá ngốc nghếch, quá ngây thơ. Anh là hoa đã có chủ, hơn nữa còn yêu người ta rất sâu đậm, vì người ta có thể từ bỏ tất cả. Vậy mà hồi nãy cô còn tơ tưởng rằng Dịch Thành sẽ yêu cô. Chỉ trách con tim này quá ngốc nghếch, cứ làm theo cảm xúc, không có một chút lý trí.
Nhất Băng thờ thững lại ghế ngồi, đưa ly Cooktail lên miệng. Bố mẹ cô đằng xa thấy thế lại chạy đến, mẹ cô lên tiếng:
“ Sao lại ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xin-anh-nhe-tay/2225817/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.