Nhất Băng bị dòng nước cuốn theo, va đập vào đá, đau nhức khắp người. Cô không ngừng la hét. Nhưng may sao, cuối cùng cũng nắm được một dây leo gần bên hồ.
Đình Hạo gần như nhẹ lòng, tới với lấy tay của Nhất Băng.
“ Bực.” – Dây leo đứt rồi!
“ Á!”
Tiếng la to hơn của hai con người, Đình Hạo bị Nhất Băng cuốn theo. Hắn ôm sát người cô vào lòng chịu đựng những va đập bởi những tảng đá.
Thái Kiệt và Dịch Thành cũng đi đến. Dịch Thành nheo mắt nhìn và nhận ra cái dáng người quen thuộc đó. Anh vội cởi áo đi xuống dòng suối.
“ Dịch Thành!” – Thái Kiệt kêu to lên anh nhưng chỉ thấy một cái bóng vội vã chạy đến hai con người dần rã rời dưới dòng nước xiết.
Thái Kiệt nheo mắt khó hiểu trước hành động này của anh. Rõ ràng người phía trước không phải là Đổng Chu, không phải mẹ của anh cũng không phải là Thái Kiệt. Sao anh lại gấp gáp đến vậy. Nhưng mà, khoan đã, người phía trước không phải là Nhất Băng với cái tên hôm nọ chặng xe sao?Thái Kiệt cũng vội chạy đến giúp Dịch Thành.
Nhất Băng trong vòng tay của Đình Hạo, loáng thoáng nghe thấy tiếng chân chạy tới. Cô ngước lên, bắt gặp ngay ánh mắt mệt mỏi của hắn. Trong lòng cô chợt như ai bóp chặt. Cũng tại cô mà hắn mới thành ra vậy, cô phải làm gì đây, trong mắt Nhất Băng bất giác lại rơi ra hai dòng lệ.
Một cơn chấn động mạnh, cả hai va vào tảng đá to. Rất đau!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xin-anh-nhe-tay/2225808/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.