Hoắc Tùng Quân ôm Bạch Hoài An, che chở cô ở đằng sau, lạnh lùng nhìn chằm chằm An Bích Hà, ánh mắt châm biếm nói: “An Bích Hà, sở dĩ thời điểm đó tôi chấp nhận bằng lòng, một là bởi vì cô là ân nhân cứu mạng của tôi, hai là bởi vì lúc đó tôi chưa yêu ai, cũng sẽ không nghĩ tới có người đã mang thai con của tôi, cho nên mới không có ra một quyết định nào hết, không phải là bởi vì tôi yêu cô, có tình cảm gì đó đối với cô” Anh nói rất rõ ràng, ánh mắt nhìn An Bích Hà rất lạnh lùng và vô tình. “Cô có thể đảm bảo rằng thân phận ân nhân cứu mạng của cô không bao giờ bị che giấu không? Cô có thể đảm bảo tôi sẽ không bao giờ gặp được Hoài An không? Tôi nói cho cô biết, trái tim không phải chỉ có xúc động một lần, cho dù là không có trận tai nạn kia, chỉ cần tôi gặp Hoài An, tôi vẫn sẽ yêu cô ấy như cũ!” Thật giống như một trò đùa của số phận, chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ này, sẽ bị cô thu hút, không thể rời mắt được. Từ trước tới giờ Bạch Hoài An chưa từng nghe Hoắc Tùng Quân nói những lời như thế này, cho nên cũng bị rung động, vẻ mặt có chút ngây ngốc. Cô nhìn sườn mặt của anh, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Hoắc Tùng Quân nói xong, lập tức kéo Bạch Hoài An rời đi, cũng không thèm quay đầu nhìn lại. An Bích Hà ngơ ngẩn nhìn bóng dáng hai người rời đi, vẻ mặt điên cuồng ở trên mặt cuối cùng cũng bỏ xuống, đôi mắt đỏ bừng. Con người sợ nhất là bị so sánh, cô ta theo đuổi nhiều năm như vậy mà chỉ thấy bộ dạng lạnh lùng của anh, nào biết răng anh còn có vẻ mặt dịu dàng như vậy, ngục giam lạnh lẽo giống như ngấm vào trong lòng cô ta, càng ngấm càng đau. Cô ta bị người trông coi kéo về phòng của mình, ngơ ngác nhìn mặt đất, một lúc lâu sau cô ta nắm chặt nắm tay lại. Hy vọng duy nhất của cô ta lúc này chỉ còn Ngô Thành Nam, anh ta đối xử với mình tốt như vậy, nhất định sẽ giúp cô ta hành động, sẽ đưa cô ta ra ngoài nhanh thôi. Chỉ cần cô ta có thể ra ngoài… Hoắc Tùng Quân thì cô ta không đấu lại được, còn Bạch Hoài An… Cô ta nhất định sẽ không để cho Bạch Hoài An sống tốt! Vốn dĩ phần lớn hận thù của cô ta đối với Bạch Hoài An đều là vì Hoắc Tùng Quân. Bây giờ cô ta đã muốn trả thù, cũng sẽ không cần quan tâm nguyên nhân là gì, hủy hoại Bạch Hoài An, giãm đạp cô xuống vũng bùn, mới là tâm nguyện lớn nhất của cô ta. Lúc Bạch Hoài An được Hoắc Tùng Quân kéo ra ngoài, cả người giống như bị choáng váng, có chút lâng lâng. Lúc lên xe, Hoắc Tùng Quân mở cửa xe ra, thấy cô không chịu ngồi vào, vẫn đứng ngẩn ngơ ở bên cạnh thì đột nhiên bật cười, ngón tay thon dài của anh búng nhẹ lên trán cô một cái: “Nghĩ lung tung gì đấy, cô bé ngốc” Bạch Hoài An bị búng thì bừng tỉnh, giơ tay ôm lấy trán bị anh búng, khuôn mặt hồng hồng, trông rất xinh đẹp: “Cái kia, cái kia, Hoắc Tùng Quân, em không nghĩ anh lại có tình cảm sâu đậm với em như vậy, em đang suy nghĩ nên đáp lại anh như thế nào” Vốn dĩ Hoắc Tùng Quân cũng cảm thấy bình thường, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của cô như vậy, bên tai cũng cảm thấy có chút nóng lên. Những lời nói vừa rồi ở trong tù, thực sự có chút xấu hổ, bây giờ nhớ lại, cuối cùng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Anh ho khan một tiếng, che giấu nói: “Đừng nghĩ nữa, lên xe đi, em không cảm thấy đói bụng sao?” Lực chú ý của Bạch Hoài An bị rời đi rất nhanh, buổi sáng cô vội vàng đến đây nên một hạt cơm cũng chưa kịp ăn. Cô vội vàng ngồi vào trong, nói với Hoắc Tùng Quân: “Nhanh, nhanh lái xe, anh đưa em đi ăn cái gì đó đi, mấy ngày nay ở nhà, anh cho em ăn đồ ăn ngấy quá” Hoắc Tùng Quân nghe thấy vậy, vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có chút ai oán nói: “Trước kia em còn nói mỗi ngày đều muốn được ăn đồ ăn do anh nấu, bây giờ mới vài ngày mà đã kêu ngấy, em đúng là người phụ nữ xấu xa” Bạch Hoài An sờ sờ mũi, vội vàng giải thích nói: “Em chỉ sợ anh mệt mỏi thôi mà, mỗi lần nấu đều nấu ra một bàn đồ ăn rất nhiều, đôi bàn tay đẹp này sẽ bị thô ráp không còn được mịn màng nữa, em rất xót xa” Cô nói xong thì nắm lấy bàn tay to của Hoắc Tùng Quân, vuốt vuốt hai cái, đau lòng nói. Bàn tay của Hoắc Tùng Quân thật sự rất đẹp, các khớp xương rất rõ ràng, mười ngón tay thon dài, da tay anh rất trắng, đầu ngón tay hơi hơi hồng nhạt, chạm vào rất mát, vuốt ve cũng rất thích, lại vui mắt. Bạch Hoài An cảm thấy bản thân có chút nghiện, kéo tay anh không buông, cúi đầu nhìn ngắm, lại còn so sánh với bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình. Hoắc Tùng Quân cũng để kệ cô nắm, chờ đến khi cô chơi đùa xong, mới rút tay lại để lái xe. Anh quyết định, hôm nay trở về sẽ bảo Triệu Khôi Vĩ chuẩn bị cho anh một tủ kem dưỡng tay ở trong văn phòng. Hoài An thích thì phải bảo dưỡng cho thật tốt, nhỡ đâu một ngày nào đó tay không còn đẹp nữa, cô sẽ bị tên hồ ly nào đó câu đi mất, như vậy thì không xong rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]