“Hơn nữa” An Bích Hà nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân: “Anh cũng biết tài sản của An Thị sau này là của em, chỉ cần anh lấy em, đợi bố em giao An Thị cho em, em sẽ đưa cho anh hết” An Bích Hà cảm thấy điều kiện mà mình đưa ra đã rất tốt rồi, thành toàn cho Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiếu Nhã, để bọn họ sinh con, sống giống như vợ chồng, còn cho anh tài sản nhà họ An, chuyện tốt như vậy, chỉ cần là đàn ông chắc đều sẽ đồng ý thôi. Đợi một lúc lâu, không thấy Hoắc Tùng Quân trả lời, An Bích Hà vội vàng hỏi lại lần nữa: “Anh, Hoắc Tùng Quân, anh cảm thấy thế nào?” “Tôi thấy cô thật sự bị điện rồi.” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân tràn đầy mỉa mai: “Tôi nhớ tôi không chỉ một lần nói với cô, sao người nhà họ An các người lại không hiểu tiếng người như vậy chứ?” “Không, không phải” Trong lòng An Bích Hà tràn đầy lo lắng, cô ta không hiểu, rõ ràng mình đã oan ức cầu xin đến như vậy, sao Hoắc Tùng Quân vẫn không động lòng chứ? “Em đã thành toàn cho anh và Lạc Hiếu Nhã rồi, anh chẳng qua chỉ là cho em một danh phận mà thôi, anh và Lạc Hiếu Nhã có thể sống như vợ chồng. Chúng ta, sau khi chúng ta kết hôn, anh để cô ta sống ở nhà họ Hoắc, hoặc là hai người ở cùng nhau, đều được. Em đã làm đến mức này rồi.” “Có phải cô cảm thấy mình đã hạ đủ thấp rồi, lấy toàn bộ tài sản nhà họ An ra, thì tôi sẽ đồng ý cô, làm theo lời cô nói đúng không?” Hoắc Tùng Quân trực tiếp ngắt lời cô ta, ánh mắt nhìn An Bích Hà, giống như đang nhìn một người điên vậy. “Tôi thật sự không thể hiểu nổi, bố mẹ cô dạy dỗ cô thể nào, chuyện tam quan kỳ quái như vậy, mà cô cũng có thể nói ra được? Nếu chúng ta là một vợ một chồng, tôi cho cô danh phận, vậy Hiếu Nhã thì phải làm sao? Tôi và cô ấy không danh không phận sinh sống với nhau, đây có thể gọi là cuộc sống vợ chồng bình thường sao?” Anh yên Lạc Hiếu Nhã, tuyệt đối không thể để cô chịu loại tủi nhục như vậy, cho dù là danh phận, hay là yêu thương, vợ chồng khác có, anh đều sẽ cho cô tất cả, Ánh mắt An Bích Hà ngẩn ra nhìn anh, tràn đầy không thể tin nổi: “Em, em đã lấy tất cả tài sản ra.” “Mở miệng ra là tài sản, tôi là Tổng giám đốc của Hoắc Kỳ, là chủ của cả nhà họ Hoắc, những tài sản nhà họ An của cô, cô cảm thấy tôi thật sự sẽ đặt vào trong mắt sao?” Hoắc Tùng Quân cười lạnh, đồng tử màu nhạt, giống như vầng trăng khuyết trong đêm đen lạnh lẽo, khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi. “Đây, tài sản sao có thể chế nhiều được, nếu như cộng thêm tài sản của nhà họ An, nhà họ Hoắc sẽ tăng lên một tầng mới. Em… em là đang giúp anh mà” An Bích Hà nghiến răng, tiếp tục khuyên.. Hoắc Tùng Quân lạnh lùng liếc mắt, nhìn cô ta một cái cũng cảm thấy ghê tởm: “Nếu như tài sản dựa vào phụ nữ mà có, thì khác gì những người ăn bám chứ. Xin lỗi, tôi vẫn thích tự dựa vào mình để đạt thứ mà mình có hơn” Nói xong không thèm nhìn cô ta lấy một cái, quay người bước vào trong, bốp một cái đóng cửa lại. An Bích Hà muốn đi vào cùng, kết quả động tác của Hoắc Tùng Quân quá nhanh, cánh cửa trực tiếp đập vào mũi cô ta, đâu đến nỗi cô ta nghiến răng nghiến lợi. Bên ngoài trở lên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Rõ ràng mặc rất dày, nhưng An Bích Hà vẫn cảm thấy xương cốt mình lạnh ngắt, lạnh đến không thể tin nổi. An Bích Hà đứng ngoài cửa một lúc lâu, không ngừng gõ cửa, nhưng Hoắc Tùng Quân đều không quan tâm, một lúc sau An Bích Hà nhận được một tin nhắn. Bên trên là dòng chữ lạnh lùng, khiến trái tim An Bích Hà càng lạnh hơn. “Nếu như còn không đi, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát”. Cuối cùng An Bích Hà cũng chết tâm, ủ rũ bỏ đi, trong miệng còn tức giận lẩm bẩm: “Hoắc Tùng Quân suy nghĩ thế nào vậy, anh ấy vẫn luôn thông minh như vậy, sao đến chuyện này lại làm như vậy chứ? Rõ ràng điều kiện của mình tốt như vậy, chỉ cần là một người thì sẽ đều đồng ý “Cô cho anh ta điều kiện gì, nói tôi nghe nào”. Đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói. An Bích Hà sợ đến nỗi giật mình, quay đầu lại nhìn, đối mặt với gương mặt âm trầm của Ngô Thành Nam. An Bích Hà vội vàng lùi về phía sau mấy bước: “Anh, anh đến đây từ lúc nào vậy?” Ngô Thành Nam nhìn thấy cô ta như vậy, cười lạnh một tiếng: “Khi cô nói chuyện với Hoắc Tùng Quân, tôi ở chỗ mà cô trốn lúc trước, xem một màn kịch hay” An Bích Hà đặc biệt chọn đêm tối ít người đến tìm Hoắc Tùng Quân, không ngờ vậy mà lại bị Ngô Thành Nam nhìn thấy hết. Vừa nghĩ đến dáng vẻ thảm hại của mình, bị người ta nhìn thấy, An Bích Hà lại từ xấu hổ vừa tức giận: “Anh bị làm sao vậy? Sao lại thích nghe trộm người khác nói chuyện như vậy chứ, giống như một con chuột cống vậy”. Ngô Thành Nam thấy An Bích Hà so sánh mình với chuột cống, loại vật ghê tởm như vậy thì cười lạnh một tiếng: “An Bích Hà, cô thật không có lương tâm, tôi vì cô làm bao nhiêu việc như vậy, vậy mà cô lại coi tôi như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]