Tại sao lại là Lạc Hiểu Nhã? Rõ ràng là cô ta gọi điện thoại cho Hoắc Tùng Quân, tại sao lại là Lạc Hiểu Nhã đó nghe máy? Lẽ nào bây giờ họ đang ở chung với nhau sao? An Bích Hà nhìn thoáng qua màn đêm bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt nghiêm trọng. Đã trễ như vậy rồi, hai người họ ở chung với nhau làm cái gì? Trong lòng cô ta vừa sợ hãi vừa tức giận, nhất là khi cô ta nghĩ đến những lời thâm tình mà mình vừa nói với Hoắc Tùng Quân bị Lạc Hiểu Nhã đó nghe sạch sành sanh, vừa xấu hổ lại tức giận không thôi, toàn bộ khuôn mặt cô ta đỏ như máu, trong mắt tràn ngập sự căm hận, bộ dạng vô cùng dọa người. “Lạc Hiểu Nhã, đã trễ như vậy rồi sao cô lại ở chỗ của Hoắc Tùng Quân? Hai người đang làm cái gì?” An Bích Hà trực tiếp lên tiếng chất vấn, giọng điệu vô cùng tức giận. Lạc Hiểu Nhã cười lạnh một tiếng, cô cúi xuống nhìn Hoắc Tùng Quân đang ngoan ngoãn nằm trên đùi mình, ôm lấy eo của mình, dịu dàng nói: “An Bích Hà, cô đã là người trưởng thành rồi, sao có thể hỏi một câu hỏi ngu như vậy cơ chứ?” “Đêm khuya thanh vắng, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì có thể làm được gì nhỉ? À, đúng rồi, cô hỏi Tùng Quân đúng không? Bây giờ anh ấy đang nằm ở trong lòng tôi, vô cùng nghe lời” Cô vừa nói, khóe môi còn mang theo ý cười xấu xa. Hoắc Tùng Quân lúc này giống như một con mèo, lười biếng chậm chạp mở mắt, “meo meo” hai tiếng rồi liếc nhìn dáng vẻ xấu xa của Lạc Hiểu Nhã, cảm thấy cô còn quyến rũ hơn mọi khi nhiều, khiến cho trái tim nhỏ bé của anh đập nhanh hơn bình thường. Anh vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng khẽ nhẩm vài câu “A di đà phật”. “Sao có thể như vậy được! Lạc Hiểu Nhã, cô đang lừa tôi đúng không? Có phải là cô ăn trộm điện thoại di động của anh Tùng Quân đúng không? Tôi không tin là bây giờ anh ấy đang ở đó với cô!” Giọng của An Bích Hà vừa sắc bén lại vừa kinh ngạc. Cô ta thừa biết rằng Hoắc Tùng Quân thích Lạc Hiểu Nhã nhưng ngoài miệng cô ta vẫn luôn nói rằng là do Lạc Hiểu Nhã câu dẫn Hoắc Tùng Quân. Nhưng cô ta cũng biết rằng dựa vào những chuyện mà trước đó Hoắc Tùng Quân làm thì Lạc Hiểu Nhã không thể tha thứ dễ dàng như vậy được. “Ai da!” Lạc Hiểu Nhã ghét bỏ di chuyển chiếc điện thoại di động ra khỏi lỗ tại mềm mại của cô, nói: “Tôi nói này An Bích Hà, giọng của cô chói tại quá đi mất. Nếu như cô không tin thì để tôi cho cô nghe giọng của Hoắc Tùng Quân một chút cho thỏa nỗi nhớ nhé” Cô đặt điện thoại cạnh tại Hoắc Tùng Quân, nói: “Tùng Quân, anh cũng nói vào câu đi” Từ trước đến nay Hoắc Tùng Quân chưa từng được nghe thấy giọng điệu mềm mại, quyến rũ đến như vậy của Lạc Hiểu Nhã, cho dù là anh biết rõ rằng cô chỉ đang cố tình nói để chọc tức An Bích Hà nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà rung động. “Hiểu Nhã, đã khuya rồi, em đừng làm ồn nữa. Em mau cúp điện thoại rồi qua đây anh ôm một cái nào”. Giọng nói của anh mang đầy sự cưng chiều, âm thanh trầm thấp lại có chút khàn khàn khiến cho người khác nghe xong muốn rụng trứng. Khuôn mặt của Lạc Hiểu Nhã không nhịn được ửng đỏ, cô khẽ ho nhẹ một tiếng để che giấu sự xấu hổ bên trong nội tâm. Mà ở đầu dây bên kia, An Bích Hà nghe rõ không sót một chút nào, tức đến mức muốn phát điên lên. Đây đúng là giọng của Hoắc Tùng Quân nhưng cô ta chưa từng được nghe thấy giọng điệu đó của anh bao giờ.. trước mặt cô ta, Hoắc Tùng Quân vẫn luôn là một người lạnh lùng, hờ hững, cô ta chưa bao giờ được anh dùng giọng điệu quyến rũ như vậy để nói chuyện với cô ta. Trong lòng An Bích Hà cảm thấy vừa chua xót lại vừa đố kỵ, hận không thể xé xác của Lạc Hiểu Nhã ra làm từng mảnh. An Bích Hà không kiềm chế được cơn tức giận, chửi mắng: “Lạc Hiểu Nhã! Sao cô có thể không có liêm sỉ tới mức đi câu dẫn vị hôn phu của người khác như vậy chứ! Nhất định tôi sẽ đưa chuyện này ra ánh sáng, vạch trần tất cả những chuyện xấu hổ của cô cho cả thế giới biết!” Ái chà, mới chỉ có như vậy mà đã thẹn quá hóa giận này, xem ra sức chịu đựng của An Bích Hà này cũng kém quá đi mất, không thể chịu đựng nổi sự kích động. Còn chưa làm gì mà đã bắt đầu quát mắng to tiếng rồi. Lạc Hiểu Nhã khẽ nở nụ cười: “Cô An đúng là con người bận rộn, chuyện mới xảy ra sáng sớm hôm nay mà bây giờ cô đã quên rồi. Tùng Quân nhà chúng tôi rõ ràng đã giải trừ hôn ước với cô rồi, bây giờ giữa hai người chẳng có quan hệ gì cả. Trại chưa vợ, gái chưa chồng đến với nhau thì có gì sai? Cho dù là về phương diện đạo đức hay về phương diện pháp luật cũng chẳng có gì sai cả.” An Bích Hà tức đến mức ngực không ngừng phập phồng lên xuống, cô ta nắm chặt điện thoại di động trong tay, vẻ mặt điên cuồng nói: “Đến hôm nay chúng tôi mới giải trừ hôn ước, còn có nhất định là đã câu dẫn anh Tùng Quân từ lâu rồi, nếu không thì… Tại sao nhanh như vậy, chỉ trong một buổi tối mà hai người đã ở chung một phòng?” Lạc Hiểu Nhã bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ồ vậy thì cô cứ tự nhiên. Nhưng mà cô nhớ vạch trần tôi nhanh một chút để tôi còn được nổi tiếng một chút để còn tung ra một tin nóng nữa chứ. Chậc chậc, đường đường là cô chủ nhỏ của nhà họ An vậy mà lại gào khóc, mặt dày năn nỉ muốn gả cho Hoắc Tùng Quân, lại còn chấp nhận cả việc anh ấy bao nuôi người tình ở bên ngoài, đúng là si tình mà, chắc chắn sẽ khiến cho cư dân mạng cảm động rớt nước mắt”. Những lời này của Lạc Hiểu Nhã đúng là có sức sát thương vô cùng lớn đối với An Bích Hà. Quả nhiên là Lạc Hiểu Nhã đã nghe được hết tất cả những lời vừa rồi cô ta nói. Vốn dĩ những lời nói đó của cô ta là muốn đánh vào lòng thương hoa tiếc ngọc của Hoắc Tùng Quân, khiến cho anh thương hại cô ta, nhưng mà rơi vào tai của Lạc Hiểu Nhã thì những lời này không khác gì cô ta đang tự sỉ nhục bản thân mình cả.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]