Lạc Hiểu Nhã nhận thấy ánh mắt vui mừng của Chung Khánh Ngọc nên cũng hiểu ra người này chính là An Bích Hà. Và chính là kẻ thù của cô! An Bích Hà bước nhanh tới phía hai người họ, đứng từ trên cao liếc nhìn xuống Lạc Hiểu Nhã. Nhìn thấy dung mạo xinh đẹp khó bị cùng đôi mắt hoa đào quyến rũ của Lạc Hiểu Nhã, An Bích Hà không khỏi nhíu mày. như ý của cô rồi. Hình như cô rất thất vọng” Ngón tay An Bích Hà siết thật chặt, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Hiểu Nhã: “Hôm nay cô đến đây là định làm gì? Nếu cô dám ăn nói bậy bạ trước mặt Hoắc Tùng Quân, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.” “Sao, cô còn muốn giết tôi lần nữa sao?” Đôi mắt thâm trầm của Lạc Hiểu Nhã nhìn An Bích Hà chằm chằm. Không hiểu sao An Bích Hà cảm thấy lạnh sống lưng. “An Bích Hà, cô tưởng rằng tôi vẫn là Lạc Hiểu Nhã nhu nhược yếu đuối trước đây để cho cô tùy tiện bắt nạt sao? Tôi đã chết một lần, tất cả mọi thứ cũng đã mất, tôi cũng chẳng còn gì để mất nữa, chứ không giống như cô.” Lạc Hiểu Nhã dừng lại một chút rồi nhìn An Bích Hà cười lạnh: “Cô có rất nhiều thứ, cô, cô sợ mất đi nhiều và cũng rất nhiều… điểm yếu. An Bích Hà, lần này tôi đi từ địa ngục ra, cô nghĩ cô trở lại đây để làm gì?”. Cổ họng An Bích Hà thắt lại, cô ta lùi lại mấy bước vì bị Lạc Hiểu Nhã làm cho sợ hãi. Nhưng vừa lùi lại cô ta đã cảm thấy bực mình vì không ngờ mình lại bị một người như Lạc Hiểu Nhã làm cho sợ hãi. Đúng là mất mặt. Nhưng hiện giờ không phải là lúc để cãi nhau, việc cô ta nên làm bây giờ là ngăn không cho Lạc Hiểu Nhã vào địa điểm tổ chức tiệc, không cho cô nhìn thấy Hoắc Tùng Quân. “Bích Hà, tớ vừa hỏi rồi cô ta không có thư mời.” Chung Khánh Ngọc đứng bên cạnh nói. An Bích Hà vừa nghe vậy liền cảm thấy mừng rỡ. Nỗi phiền muộn trong lòng lập tức tan biến, cô ta nhìn những người cố tình đứng gần lại để hóng chuyện rồi cao giọng nói. “Lạc Hiểu Nhã, cô nghĩ đây là đâu vậy? Đây không phải là cái chợ, đây là buổi tiệc của nhà họ Lâm. Cô nghĩ ai cũng có thể đến được sao? Cô không có thư mời thì không thể vào trong. Chung Khánh Ngọc, cô gọi bảo vệ tới đi, người như thế này phải đuổi ra ngoài ngay lập tức. Để loại người như vậy vào trong bữa tiệc của bác Lâm không phải là thêm chuyện phiền phức cho bác ấy sao?” Nhìn thấy Chung Khánh Ngọc định đi qua, Lạc Hiểu Nhã lập tức kéo tay cô ta lại. An Bích Hà thấy hành động của cô thì nhướn mày đắc ý: “Sao nào, bây giờ cô biết sợ rồi sao?” “Sợ, chưa tới mức đó đâu, tạm thời không nói tới chuyện tôi có thư mời hay không? Lạc Hiểu Nhã buông tay ra, cô thản nhiên đưa tay lên vuốt tóc: “Bây giờ ở ngoài cửa có nhiều người được, An Bích Hà, nếu như cô không nể mặt tôi thì cô cũng đừng mong tôi nể mặt cô.” “Cô muốn làm gì?” An Bích Hà nhíu mày cảnh giác nhìn cô. Lạc Hiểu Nhã liếc nhìn những người xung quanh rồi nheo mắt lại: “Cũng chẳng có gì cả, chỉ là nói tất cả những chuyện trước đây giữa tôi và cô cho mọi người cùng biết. Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, tôi e rằng sau buổi tối hôm nay mọi người sẽ biết cô là một kẻ giết người, một kẻ giết người không từ thủ đoạn” “Ai giết người, cô không có bằng chứng thì đừng nói linh tinh. Tôi không tin ở đây có ai tin lời cô nói” An Bích Hà tái mặt, cô ta trừng mắt nhìn những người đang lên tới gần để hóng chuyện. Thấy những người đó đi rồi, cô ta mới nhìn Lạc Hiểu Nhã chằm chằm: “Tôi không hề làm những chuyện đó, cô nói ra thì cũng không có ai tin đâu”. “Cô có làm hay không trong lòng chúng ta đều biết rõ” Lạc Hiểu Nhã nhìn An Bích Hà đầy thản nhiên: “Cho dù tôi không có chứng cứ, nhưng tin đồn này truyền ra ngoài nhất định cũng có một số người tin. Nhà họ Hoắc coi trọng danh tiếng như vậy, đến lúc đó bọn họ có hài lòng với cô tới đâu đi chăng nữa thì tôi e rằng cũng không để cho Hoắc Tùng Quân lấy một người phụ nữ danh tiếng đã bị hủy hoại như cô. Cô nói vậy đúng không?” “Cô!” An Bích Hà chỉ vào Lạc Hiểu Nhã, cả người run lên vì tức giận. Trong lòng An Bích Hà, cuộc hôn nhân của cô ta và Hoắc Tùng Quân quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Câu này của Lạc Hiểu Nhã đã chạm đúng vào tử huyệt của cô ta. Lạc Hiểu Nhã đẩy ngón tay của An Bích Hà ra rồi lạnh lùng nói: “Gia đình cô giáo dục cô như thể nào vậy? Mẹ cô chưa từng dạy cô chỉ tay vào người khác như vậy là không lịch sự sao? Tôi thấy cô không những là người tâm tư ác độc mà còn không có giáo dục. Tùy tiện nhặt một người ngoài đường còn lịch sự hơn một người xuất thân từ một đại gia tộc như cô đấy”. An Bích Hà tức tối đến choáng váng nhưng đã được Chung Khánh Ngọc đứng bên cạnh đỡ. Chung Khánh Ngọc thấy những người bên cạnh nghe được cuộc cãi nhau của bọn họ nên tò mò nhìn sang. Cô ta nói nhỏ vào tai của Chung Khánh Ngọc: “Bích Hà, chúng ta mau chóng vào trong đi. Nếu cứ đứng đây cãi nhau với cô ta, e rằng sẽ khiến càng nhiều người chú ý hơn. Lát nữa chúng ta chỉ cần nói với nhân viên giữ cửa, Lạc Hiểu Nhã không có thư mời thi không vào được đâu.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]