“Sao nào, bị cự tuyệt rồi sao?"
Trần Dịch đứng ở phía sau tay đút túi quần, Lệ Thiên Minh nhìn lại, cau mày nói: “Anh đến làm gì?"
“Đương nhiên là để cùng Đường Thanh Tâm uống say giải tỏa phiền muộn rồi! Lệ Thiên Minh, Trần Dĩnh đang đợi, cậu mau qua đi!"
Một tia thù địch lóe lên trong mắt Lệ Thiên Minh, anh lập tức tiến đến túm lấy cổ áo anh đưa ra lời cảnh cáo: “Trần Dịch, anh đã chạm đến giới hạn của sự kiên nhẫn trong tôi rồi đấy. Nếu không muốn sau này gặp nhau khó xử ít nhất đừng làm mấy hành động chướng mắt này. Còn nếu anh làm tổn thương cô ấy một lần nữa, tôi nhất định sẽ khiến nhà họ Trần phải hối hận".
Lời cảnh báo của Lệ Thiên Minh khiến Trần Dịch bật cười. Người đàn ông trước mặt dường như không lường được tình hình, tình hình hiện tại không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta nữa. Sau đêm nay, anh ta và Trần Dĩnh. Quên đi, cứ đợi cho đến khi mẹ của Thanh Tâm được chôn cất đã.
Anh liếc mắt nhìn, sau khi anh rời đi, Trần Dịch gõ cửa phòng Đường Thanh Tâm, ngay khi anh ta nghĩ rằng cô sẽ không thể mở cửa, Đường Thanh Tâm bước ra, chiếc váy trắng mỏng tang khiến anh ta cảm thấy rất nóng trong người.
"Sao lại là anh?"
"Tôi tới gặp cô. Lúc trước tôi đi công tác, người giúp việc nói cô tới tìm tôi đúng không?"
Giọng điệu của Trần Dịch đầy hối hận, Đường Thanh Tâm lắc đầu gượng cười, bây giờ nói gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xau-xa-cam-phien-tranh-ra/2687424/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.