Lệ Thiên Minh nhìn thấy được sự do dự của cô, bỗng cúi đầu chiếm lấy môi cô, hôn cô thật sâu, ôm chặt cô trong lòng mình. Nụ hôn này nhiệt tình mà kéo dài.
Chứa tình sâu nghĩa nặng của người đàn ông và cả sự áy náy lúc trước. Rất lâu, lâu đến nỗi Đường Thanh Tâm gần như nghĩ rằng mình sắp ngạt thở thì Lệ Thiên Minh đã buông cô ra, cảm nhận được hơi thở trong lồng ngực, cô hít thở, ánh mắt vì ngạt thở mà rưng rưng nước mắt, long lanh nhìn Lệ Thiên Minh.
"Thanh Tâm, rời nhà họ Trần đi, anh sẽ tung ra tất cả chân tướng để Trần Dĩnh chịu trách nhiệm về hành vi của mình".
“Chân tướng gì?"
“Chân tướng bắt cóc, chân tướng về đứa trẻ, anh đã tìm ra được mọi thứ".
Lệ Thiên Minh ôm cô vào trong lòng, ngửi mùi thơm mát của mái tóc cô, ngây ngất trong sự dịu dàng này.
Đường Thanh Tâm không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể để cho anh ôm lấy mình, trong lòng cô rất loạn, cô phải vắt óc suy nghĩ mới vào được nhà họ Trần, cứ như vậy mà từ bỏ sao, thật đáng tiếc.
Vì vậy Đường Thanh Tâm lắc đầu: "Không, em muốn đi, Trần Dĩnh hại em thì em không thể để cô ta ngã xuống như vậy được, em muốn nhìn thấy anh em nhà họ Trần quỳ trước mặt em”.
"Lệ Thiên Minh, em tin anh nhưng em không muốn tha thứ cho anh, con của em, mẹ của em, là các người đã từng bước một dẫn họ vào con đường chết!"
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xau-xa-cam-phien-tranh-ra/2687383/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.