Tiếng gõ cửa phòng làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người. Là Hứa Vĩ Quân, sau lưng là cô thực tập lúc nãy. Nhìn thấy Đường Thanh Tâm, cô ta không khỏi chép miệng, nghĩ lại sự bất lịch sự của mình vừa nãy, cả khuôn mặt sa sầm lại.
“Sếp, tài liệu mà anh cần đều có rồi. Đây là thực tập sinh bộ phận nhân sự mới đưa tới. Bắt đầu từ hôm nay sẽ thực tập ở phòng thư ký".
Lệ Thiên Minh không hề nhìn sang, anh bảo cô để tài liệu xuống rồi có thể ra ngoài. Nhưng Đường Thanh Tâm gọi Hứa Vĩ Quân lại.
“Em đợi một chút, có tiêu chuẩn nào khi tuyển dụng thực tập sinh không?”
Hứa Vĩ Quân ngây người ra không hiểu, sau đó mới cười và trả lời: "Thực tập sinh lần này là tuyển dụng công khai ở quy mô lớn, yêu cầu cũng khác với những năm trước. Chỉ có điều cô này."
Hứa Vĩ Quân nhìn Lệ Thiên Minh, mãi một lúc sau mới nói tiếp: "Nhưng cô này là do giám đốc Lệ Bách Nhiên tiến cử".
Đường Thanh Tâm hừ lạnh một tiếng, cô nhìn sang Lệ Thiên Minh: "Hợp đồng đó ký rồi là lập tức có tác dụng đúng không?"
Lệ Thiên Minh gật đầu, Đường Thanh Tâm yên tâm. Cô ngẩng đầu lên nhìn cô thực tập sinh vừa rồi, nói: “Cô có thể đi được rồi, đi cùng với Lệ Bách Nhiên đi. Nếu cô có thắc mắc gì có thể đến hỏi Lệ Bách Nhiên lý do vì sao”.
"Tôi..."
Cô ta mở miệng định nói nhưng mãi một lúc sau cũng không nói được gì. Cô ta tức tối giậm chân rồi quay người đi ra. Hứa Vĩ Quân há hốc mồm kinh ngạc, cô không tin Đường Thanh Tâm sa thải nhân viên nhanh chóng như vậy.
Thấy Hứa Vĩ Quân phản ứng như vậy, Đường Thanh Tâm nổi ý muốn trêu chọc. Cô đưa tay ra chỉ vào người cô gái, Hứa Vĩ Quân giật mình sợ hãi, hai mắt trợn tròn, lắp ba lắp bắp: "Chị Thanh Tâm, sếp, không lẽ hai người định đuổi cả em đi. Em không phải là người của bên đó”.
Bộ dạng đáng thương của cô chỉ thiếu điều ôm chân của Đường Thanh Tâm khóc lóc. Cô mím môi giả vờ tức giận: “Em và Lệ Thiên Minh liên kết với nhau để lừa chị, chị không tha cho em đâu".
"Không, không, không, em không có lừa chị, đấy là sếp ép em. Sếp bảo em uống rượu với chị, cố ý làm loạn nhà của anh ấy lên. Rồi sếp sẽ nhân cơ hội đó đòi bồi thường..."
Đường Thanh Tâm không nghĩ đến chuyện thuê chung cư này. Cô không ngờ chuyện uống say phá hỏng đồ đạc ở nhà Lệ Thiên Minh lại chính là kế hoạch do anh bày nên.
“Lệ Thiên Minh”.
Cô tức giận, sự phẫn nộ chuyển sang người Lệ Thiên Minh. Anh liếc nhìn Hứa Vĩ Quân, đúng là một con bé ngu ngốc, sao có thể nói ra chuyện này chứ?
“Khụ!”
Lệ Thiên Minh khẽ ho một tiếng để che giấu sự không tự nhiên của mình. Cô vẫn đang tức giận nhìn anh, Lệ Thiên Minh giải thích: “Hành động sau khi uống rượu say không thể khống chế được. Lúc đó anh không ở nhà, hai người
phá phách thế nào anh đâu có biết. Hứa Vĩ Quân, cô đừng vì công việc mà ăn nói linh tinh".
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lệ Thiên Minh, Hứa Vĩ Quân run lẩy bẩy, sếp của cô đúng là quan tâm Đường Thanh Tâm đến mất cả tình người. Còn lấy cả chuyện công việc ra để uy hiếp cô!
Không còn cách nào khác, cô chỉ đành thừa nhận.
“Chị Thanh Tâm, chị tha thứ cho em đi. Chị nể tình em với chị từng là đồng nghiệp, chị tha thứ cho em đi, em không biết gì cả. Em bị trúng lời nguyền".
Đúng vậy, đúng là cô bị trúng lời nguyền, chấm được căn chung cư đó nên mới từng bước rơi vào bẫy của Lệ Thiên Minh, giúp anh chăm sóc Đường Thanh Tâm. Nhưng đến lúc này lại không có tác dụng gì.
Đường Thanh tâm hừ lạnh một tiếng: "Vậy đi, em biết sai rồi thì chị cũng không làm khó em nữa. Từ hôm nay trở đi em là trợ lý của cổ đông mới, hôm nay em về chuẩn bị đi, ngày mai tới báo cáo".
“A! Ai là cổ đông mới vậy, không lẽ là ông già háo sắc kia sao?"
Trí tưởng tượng của Hứa Vĩ Quân thật phong phú, Lệ Thiên Minh suýt nữa bật cười. Đường Thanh Tâm gõ nhẹ lên đầu cô một cái rồi nói: "Được rồi, đừng kêu ca nữa, em đi chuẩn bị đi, không thiệt đâu mà sợ."
Hứa Vĩ Quân ra ngoài, Đường Thanh Tâm mới đến trước mặt Lệ Thiên Minh, ánh mắt sắc lạnh: "Chúng ta nói chuyện đi".
“Nói chuyện gì? Nói chuyện tình cảm à?” Lệ Thiên Minh cố tình đánh trống lảng, anh đưa tay nâng cằm cô lên.
Đường Thanh Tâm đẩy tay anh ra, sắc mặt không đổi. “Anh nói rõ ràng cho em biết, sao em không biết anh còn có trò này vậy? Anh nói thật đi, căn chung cư đó có phải là của anh không?"
Lệ Thiên Minh mỉm cười nhưng không trả lời cô. Đường Thanh Tâm khó chịu khi thấy anh cười như thế. Cô đang định nổi nóng, anh đã đưa tay ôm cô vào trong lòng, đứng từ trên cao dán môi mình vào môi cô, tùy ý nếm thử vị ngọt của cô.
"A!"
Đường Thanh Tâm không giãy ra được, cô đành để mặc anh tùy ý xâm lược. Nụ hôn nóng bỏng đi sâu vào trong miệng, khiến cô không thể thở nổi.
Nhiệt độ trong phòng cũng càng lúc càng tăng, Đường Thanh Tâm cảm thấy nụ hôn của anh càng lúc càng nóng bỏng. Bàn tay cũng bắt đầu không thành thật. Cô hoang mang cắn mạnh anh một cái, khoang miệng bỗng chốc ngập tràn mùi máu tanh.
"A!"
Lệ Thiên Minh bị đau phải buông cô ra. Trên môi anh có một vệt máu đỏ, anh nhìn lồng ngực cô đang không ngừng lên xuống, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.
“Vậy mà em cũng làm được, đúng là độc ác!"
Đường Thanh Tâm liếc nhìn anh một cái: "Ai bảo anh hôn em. Trong thời gian làm việc, anh quấy rối cổ đông công ty, anh không sợ bị người khác lên án sao?"
"Ha ha... trừ em ra, ai dám nói anh?"
Lệ Thiên Minh đi hai bước tiến gần phía cô, anh lại cô ôm vào trong lòng: "Thanh Tâm, anh cần em, không chỉ là sự đồng hành trong công việc mà trong cuộc sống anh cũng cần em. Giống như trước đây vậy, anh..."
“Dừng lại! Lệ Thiên Minh, em chỉ là cổ đông của công ty anh thôi, em không muốn phát triển những mối quan hệ khác. Cảm ơn anh đã tin tưởng em."
Đường Thanh Tâm khôi phục lại lý trí, cô đẩy Lệ Thiên Minh ra để anh không tiếp tục chủ đề này nữa. Bây giờ việc cần làm là điều chỉnh lại cơ cấu nhân sự của công ty. Căn cứ theo những gì Lệ Thiên Minh nói, hai người kia đã bắt đầu hành động từ lâu, nếu không chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi anh nằm viện mọi chuyện không thể thành ra kết quả này được.
Trước khi nhìn thấy những con số đó, Đường Thanh Tâm còn có một chút thông cảm với Lệ Bách Nhiên. Bởi vì chuyện của Đường Tuyết Mai, cô khiến con của anh ta không có được tình yêu trọn vẹn. Nhưng hiện tại nhìn thấy Lệ Bách Nhiên như vậy, tất cả sự tiếc nuối và thông cảm của cô đều đã biến mất.
Lệ Thiên Minh nhìn cô rời đi không làm được gì, anh bật cười ra thành tiếng.
Ngồi trên sofa nhìn đống tài liệu trước mặt, Lệ Thiên Minh siết chặt hai tay. Một tiếng trước, anh đưa cho bố con Lệ Bách Nhiên một thông báo cuối cùng, giao nộp lại tất cả mọi thứ rồi rời khỏi công ty. Hiện tại cách thời điểm đó đã một tiếng, trợ lý thông báo với anh bố con Lệ Bách Nhiên vẫn chưa bắt đầu thu dọn đồ đạc. Lệ Thiên Minh cười lạnh, là tiếc rẻ cái cây Lệ Kình này sao?
Ngay lập tức Lệ Thiên Minh đăng thông báo lên nhóm công ty yêu cầu thư ký phát ra thông cáo và lập tức báo cảnh sát. Nếu như bọn họ đã không muốn rời đi trong hòa bình, vậy thì anh chỉ có thể dùng đến thủ đoạn khác bắt bọn họ phải đi.
Lệ Thiên Minh chưa từng tay không đánh giặc. Mọi chuyện dường như có vẻ rất căng thẳng nhưng từ khi nhận được sự khiêu khích của Trần Dịch, anh đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Đường Thanh Tâm hoàn toàn không biết, sau lưng Lệ Thiên Minh dùng rất nhiều người. Hiện tại chứng cứ anh đang nắm giữ trong tay đủ để khiến hai bố con Lệ Bách Nhiên phải ngồi tù. Chỉ là tạm thời anh vẫn chưa muốn ra tay thật sự, anh còn muốn xem những người này vì lợi ích còn có thể vô liêm sỉ đến mức độ nào.
Ở tầng mười, Đường Thanh Tâm trước khi ra khỏi tòa nhà đến văn phòng của Lệ Bách Nhiên. Cô muốn tự mình hỏi Lệ Bách Nhiên xem rốt cuộc những gì anh ta đang làm chỉ vì tiền thôi sao?
Không ngờ cô chưa đến được văn phòng của anh ta đã nghe thấy một giọng nữ rất chói tai. Đường Thanh Tâm cau mày, cô cảm thấy âm thanh này rất quen. Đến khi tiến lại gần cô mới nhận ra đó chính là cô thực tập sinh vừa nãy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]