Chương trước
Chương sau
Thẩm Trường Thanh đồng ý thì Lệ Thiên Minh cũng chắc chắn sẽ làm được, trước tiên phải cứu con gái bà ta trước rồi đối phó với Lệ Thiên Minh sau.

Đương nhiên là đám phóng viên sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, họ liên tục bám lấy, có vài người còn chưa buông bỏ hứng thú với chứng cứ kia, nhưng Lệ Thiên Minh đã nói là sẽ không tiết lộ.

Hai người trở lại phòng làm việc, Đường Thanh Tâm nhìn Lệ Thiên Minh bật cười, người đàn ông nhướng mày: “Em cười cái gì?" “Rõ ràng anh biết Thẩm Thiên Vi sẽ không xin lỗi mà còn chơi chiêu này nữa?"

Bị cô nói trúng, Lệ Thiên Minh gật đầu: "Đúng vậy, cô ta sẽ không xin lỗi, đến lúc đó anh sẽ thẹn quá hóa giận, cho là Thẩm Trường Thanh đang chơi mình, tiện thể tung tin nóng luôn, Thẩm Thiên Vi thật sự không biết suy nghĩ, nếu không thì Trần Dịch cũng không chán ghét cô ta như vậy, chỉ có thể nói là cô ta quá kém cỏi".

"Nếu như cô ta bị buộc xin lỗi thì sao?"

Đường Thanh Tâm không yên tâm, tiếp tục truy hỏi, lo rằng Thẩm Trường Thanh sẽ bắt con gái xin lỗi.

“Nếu như xin lỗi thì anh sẽ thu chứng cứ lại, coi như Thẩm Trường Thanh nợ anh một ân tình, sau này đối phó với Trần Dịch cũng sẽ lo lắng về điều kiện của anh."

Đường Thanh Tâm chậc lưỡi, người đàn ông này đúng là quá đáng sợ, chỉ từ một bức ảnh giường chiếu mà anh có thể nghĩ được nhiều cách như vậy, còn thiết lập một kế hoạch hoàn hảo để đối phó với Thẩm Thiên Vi.

Đợi đã!

Sao anh biết Thẩm Thiên Vi chắc chắn sẽ tới đó!

Trong lòng cô trầm xuống, cất giọng lạnh lẽo hỏi: “Lệ Thiên Minh, sao anh biết em ở khu nghỉ dưỡng?"

Người đàn ông nhướng mày: “Có gì kỳ lạ sao? Định vị di động em ở đó!"

Lệ Thiên Minh quơ quơ di động, không biết từ khi nào anh đã định vị điện thoại của cô và anh, dù cô ở đâu anh cũng biết.

Trong lòng Đường Thanh Tâm nghĩ lẽ nào cô đoán sai rồi? Thế nhưng... Cô lắc đầu, tiếp tục hỏi anh: "Nếu vậy thì, anh cố ý mua cho em bộ trang phục này, cố ý kích động Thẩm Thiên Vi tức giận, em cũng là một phần trong kế hoạch của anh!"

Lệ Thiên Minh thoáng ngây người ra, sau đó xua tay nói: "Không phải, anh chỉ là thích màu sắc này, có điều anh cũng không biết là cô ta sẽ tới đó, nếu cô ta đã như vậy thì anh thuận nước khiến cô ta tức giận luôn, kỹ thuật diễn xuất của em cũng không tệ đấy!"

"Hừ!"

Tuy rằng biết Lệ Thiên Minh là vì cô, có điều cô cũng đã tính toán rồi, chuyện này khiến cô cực kỳ khó chịu, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy, cô không muốn nói chuyện với người đàn ông đầy tâm cơ này nữa, nghĩ đến ngay cả mình cũng bị anh tính toán như vậy cô không khỏi tức giận!

Giày cao gót gõ lạch cạch trên mặt đất, giống như từng nhịp đánh vào trái tim Lệ Thiên Minh, cô gái đi được mười phút anh mới đuổi theo sau.

Không thể phủ nhận lúc đầu anh chỉ muốn chơi đùa nhưng sau khi thấy Đường Thanh Tâm rơi nước mắt anh đã đổi ý, những chuyện sau đó cũng chỉ diễn ra theo suy đoán của anh, anh cũng chỉ là nhìn thấy suy nghĩ của Thẩm Thiên Vi mà thôi.

Đường Thanh Tâm chạy ra ngoài, gọi một chiếc xe taxi, đi thẳng tới quán bar, những lúc như thế này tới quán bar là thích hợp, có điều một cô gái ăn mặc thế này tới quán bar đúng là thu hút sự chú ý. Không chỉ cách ăn mặc của cô mà cả diện mạo của cô cũng khiến người ta không thể rời mắt nổi.



Vừa ngồi xuống, nhân viên pha chế đã chủ động tặng cô một ly rượu, Đường Thanh Tâm mỉm cười nhận lấy, Thẩm Thiên Vi nói không sai, cô đúng là có năng lực khiến đàn ông si mê, giống như bây giờ, chưa nói gì mà đã có người mời cô uống rượu, xinh đẹp quá cũng thật là tội lỗi!

Ngửa đầu uống ly rượu, ngay lập tức cả người nóng lên, cổ họng giống như bị thiêu đốt, Đường Thanh Tâm nhắm hai mắt lại, ngửa cổ cảm nhận hương vị kỳ lạ lan dần ra trong miệng.

"Người đẹp, ngồi một mình à?"

Bàn tay anh ta đặt lên đôi vai trần của cô, Đường Thanh Tâm đẩy tay anh ta ra, quay đầu lại giáng cho anh ta một cái tát thật mạnh lên mặt.

Người đàn ông ngây người ra, ngay sau đó thẹn quá hóa giận, giơ tay phải lên đánh cô, Đường Thanh Tâm thấy vậy đập nát ly rượu, từng mảnh thủy tinh vỡ ra bắn vào người đối phương.

“Mẹ nó chứ! Đúng là xui xẻo!"

Người đàn ông liếc nhìn mảnh vỡ trong tay cô, bảo vệ cũng xông vào, không thể làm gì cô được rồi, phải đợi cô ra ngoài rồi tính.

Người đàn ông oán hận rời đi, Đường Thanh Tâm cũng đã tỉnh rượu hơn, cô lấy một ly rượu cocktail rồi tìm một góc ngồi xuống, chậm rãi thưởng thức, cô chỉ muốn để tâm trạng tốt hơn một chút, cái tát vừa rồi khiến lòng cô thoải mái.

Vừa mới ngồi xuống, âm thanh bên cạnh lại dọa cô suýt trụy tim.

"Người đẹp, Lệ Thiên Minh nhà cô có biết cô ghê gớm như vậy không?”

"Ha!"

Đường Thanh Tâm hít sâu một hơi, thấy rõ gương mặt người đàn ông trong bóng tối mới thở phào nhẹ nhõm.

“Là anh sao, anh cũng tới uống rượu à?"

“Ha ha, uống rượu, lần trước say rượu tôi bị tổn thất nghiêm trọng rồi, phụ nữ không để ý đến tôi, Lệ Thiên Minh phải chịu trách nhiệm!"

Phan Đức Vinh cười khổ than vãn với Đường Thanh Tâm, vốn dĩ chỉ là uống rượu, kết quả lại uống say đến nỗi không biết trời đất gì để bị mấy cô gái lẳng lợ lợi dụng, còn bị tung ảnh chụp ra ngoài, phụ nữ hoàn toàn không để ý tới anh ta nữa.

“Đáng đời!" Đường Thanh Tâm không chút thông cảm với anh ta, không có lửa thì sao có khói.

“Phan Đức Vinh, anh tự chờ người phụ nữ của mình đi, Lệ Thiên Minh cũng chẳng ra gì, còn tính kế với tôi!"

Đường Thanh Tâm uống một hơi cạn ly rượu, uống xong lại gọi thêm một ly rượu hoa quả, nhưng tác dụng lớn dần, cô cứ uống như vậy, chỉ trong chốc lát là có thể say.

Phan Đức Vinh cũng không giận, chỉ ngồi uống cùng cô hết ly này đến ly khác, có người muốn tiếp cận nhưng cứ thấy Phan Đức Vinh là lại tự lui đi, Phan Đức Vinh không phải người mà họ có thể động tới.

Đường Thanh Tâm cũng biết chính mình uống không ít, tóm lại là đã say mèm, Phan Đức Vinh cũng không khá hơn chút nào, hai người dìu nhau ra khỏi quá bar, người đàn ông bị tát ban nãy vẫn kiên nhẫn đứng chờ ở bên ngoài, thấy Đường Thanh Tâm đi ra, bên cạnh còn có thêm một tên trắng trẻo đi bên cạnh nữa khiến anh ta tức giận sôi máu.



“Chê ông đây mà lại đi cùng một tên trắng trẻo khác, đúng là đồ đê tiện!"

Người đàn ông liếc mắt ra hiệu cho mấy tên lưu manh vây quanh hai người họ, Đường Thanh Tâm đã không biết trời đất gì, Phan Đức Vinh còn có chút tỉnh táo, búng tay một cái, bảo vệ phía sau lập tức chạy tới.

Mấy tên lưu manh vừa thấy mấy người bảo vệ cao to tới vội vàng lui sang một bên.

Người đàn ông kia không ngờ họ vẫn ngoan cố như vậy, chỉ có thể oán hận rời đi, trước khi đi còn lén chụp ảnh hai người họ, cho dù chưa làm gì được cô nhưng chỉ cần có hình hai người họ là được rồi.

Không ai là không biết Đường Thanh Tâm, cô là người nổi tiếng ở đây, đàn ông đánh bạo tới làm quen cô đều bị ngăn lại nên rất khó chịu.

Lệ Thiên Minh thấy hai người nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt vô cùng khó chịu, Phan Đức Vinh cũng không thèm để ý, tùy tiện ngồi trên sô pha: "Lệ Thiên Minh, đêm nay là tôi bảo vệ người phụ nữ của cậu, cậu muốn cảm ơn tôi thế nào đây?"

“Cảm ơn cậu, giờ cậu có thể đi rồi."

"Không! Muốn!"

Phan Đức Vinh có chút vô lại nói: "Người phụ nữ của tôi đi rồi, cậu thì lại có thể ôm gái đẹp bên cạnh, tôi không đi đấy, trừ khi cậu bảo được người phụ nữ của tôi quay lại!"

Anh có phụ nữ ở bên cạnh, còn người phụ nữ của anh ta lại bỏ đi, anh ta không đi, nhất định không đi! Lệ Thiên Minh không còn gì để nói, chỉ có thể mặc kệ anh ta ăn vạ trên sô pha, còn mình ôm Đường Thanh Tâm về phòng.

"Lệ Thiên Minh, tên khốn kiếp nhà anh! Uống!"

Đường Thanh Tâm trong cơn say không ngừng mắng anh, bộ dạng này xem ra là thật sự tức giận, anh cũng biết mình sai nên bây giờ chỉ có thể chịu đựng cô.

Người phụ nữ rất không thành thật, vừa giãy giụa vừa mắng chửi anh, khó khăn lắm mới có thể thay quần áo cho cô, cô lại bắt đầu càn quấy, ôm chặt anh không buông, còn vòng chân qua eo anh, tư thế này thật khiến người ta khó chống đỡ.

"Lệ Thiên Minh, anh là tên khốn kiếp, sao em lại thích anh chứ... "

Nghe lời cô nói trong lòng Lệ Thiên Minh mừng như điên, cô thích anh? Cô gái này nói trong lòng cô có anh. Anh lập tức cúi xuống hôn cô.

Vốn dĩ mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp, lẽ ra tiếp theo hai người phải diễn một cảnh giường chiếu thật đẹp mắt mới đúng, thế nhưng...

"Ọe..."

Mùi vị chua loét ngập tràn khắp phòng, sắc mặt của Lệ Thiên Minh vô cùng khó coi, nếu như Đường Thanh Tâm tỉnh lại vào lúc này chắc chắn cô sẽ hả giận ngay lập tức.

Người đàn ông xoay người cô gái vẫn đang say ngủ lại, cố gắng kiềm chế tức giận, đẩy cô sang một bên, nhanh chóng cởi quần áo của mình ra ném vào sọt rác sau đó bế cô vào nhà tắm.

Thế nhưng vẫn không thể khiến cô tỉnh lại, cùng lắm thì chỉ như đổi một chỗ ngủ khác mà thôi, Lệ Thiên Minh thật sự cạn lời, không ngờ Đường Thanh Tâm lại có một mặt như vậy nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.