Cũng nhờ có Lệ Thiên Minh, thời điểm lần trước anh đưa mình tới nơi này đã cố ý nói qua cùng mình sở thích của ông cụ, những đồ cổ này là mình cố ý chăm chú nhìn thêm, cho dù không phải hai món ban đầu, nhưng những thứ này nhà bình thường không có, nương theo ngọn đèn ở cửa hiên, cô tìm kiếm xung quanh phương thức liên lạc có thể tìm được, hy vọng có thể báo tin cho Lệ Thiên Minh.
“Cô đang tìm cái gì?"
Phía sau đột nhiên có một giọng nam truyền tới, Đường Thanh Tâm sợ đến mức ôm ngực không ngừng run rẩy, cô không dám quay đầu lại, vì rất sợ bị anh ta nhận ra cô vừa bị bắt làm con tin. Đường Thanh Tâm cúi người không dám nhìn lên, người đàn ông hỏi lại cô, cô vẫn không dám nhìn lại, vì vậy cô thấp giọng đáp: "Tôi, tôi bị mất một chiếc bông tai, tôi muốn tìm nó".
“Nơi đây không có thứ cô muốn tìm, thời gian không còn sớm nhanh đi về nghỉ ngơi, bốn giờ nữa còn phải làm việc".
Thì ra anh ta coi mình như người hầu của gia đình này, Đường Thanh Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô vẫn không dám ngẩng đầu, mắt nhìn điện thoại cố định ở ngay trước mặt, cô lại lỡ mất dịp tốt, chỉ có thể chậm rãi di chuyển chân mình cúi đầu đi qua người người đàn ông.
Ánh sáng từ mái hiên chiếu vào mặt cô, Đường Thanh Tâm đang muốn rời đi, cánh tay cô lại bỗng nhiên bị níu lại: "Đường Thanh Tâm, tại sao em lại ở chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-xau-xa-cam-phien-tranh-ra/2687303/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.