“Cốc cốc cốc”
Nguyễn Đình Phúc ra mở cửa, thấy Trần Thanh Phong cầm đồ ăn trưa vào thì đưa tay ra đỡ phụ.
Sau khi ăn cơm xong, Nguyễn Đình Phúc rủ Trần Thanh Phong xuống căn tin uống cà phê, anh đoán được lý do vị anh vợ này muốn làm gì nên vui vẻ đi theo. Hai người gọi hai ly cà phê đắng rồi chọn một chiếc bàn trong góc để ngồi.
Ngồi một lúc, không thấy Nguyễn Đình Phúc nói gì, Trần Thanh Phong buộc phải lên tiếng:
“Không phải anh muốn nói chuyện với em sao?”
Nguyễn Đình Phúc mỉm cười:
“Sao vậy, cứ phải có chuyện thì mới đi uống cà phê được sao?”
“Không phải vậy, nhưng em thấy có vẻ như anh đang muốn tâm sự thì đúng hơn.”
“Đúng là không gì qua được mắt cậu, thật không ngờ tôi và cậu có một ngày có thể ngồi nói chuyện phiếm mà lại không liên quan đến hợp đồng vũ khí đạn dược.”
Bình thường, hai người chỉ gặp nhau khi có sự hợp tác giữa quân đội và tập đoàn DHP, cũng không ngờ được buổi gặp ngày hôm nay. Người chịu trách nhiệm chính ký kết hợp đồng là Nguyễn Đình Tuệ, nhưng thông thường Nguyễn Đình Phúc là người tiếp xúc và thảo luận những vấn đề liên quan.
Tuy anh có một hậu phương vững chắc là bố mình, nhưng anh chưa bao giờ ỉ vào việc mình có một cái dù to bự mà không ngừng cố gắng. Bao nhiêu nhiệm vụ ác liệt, nguy hiểm đều qua tay anh, vị trí hiện tại của anh bây giờ hoàn toàn xứng đáng với tuổi trẻ, trí tuệ mà anh bỏ ra vì quân đội.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vo-ngai-la-hacker-ngam/1734179/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.