Rầm.
Mặt bàn vốn dày dặn đã bị Tư Dạ Hàn đập đến móp méo.
Anh nghiến răng kêu lên vài âm thanh canh cách, không biết từ khi nào anh đã hình thành thói quen cáu gắt.
“Chậc, chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé mà cũng không thể tìm ra. Thật vô dụng!” Dạ Hàn trừng mắt với Tiểu A.
Đại Cường cũng không dám manh động, cũng không dám thở mạnh. Kể từ khi cô ấy đi, anh ngày càng cáu gắt và lạnh lùng bất kì ai.
Đến cả Ninh Tuyết Lạc cũng không thể làm hắn nguôi giận.
Tiểu A bụm chặt miệng, tay siết chặt lấy túi quần mà cắn răng chịu đựng.
Đi theo ông chủ mười mấy năm đây là lần đầu tiên anh thấy đại boss giận dữ đến vậy!
E là vết thương do Miên Châu để lại sớm đã trở thành cái gai trong mắt của Tư Dạ Hàn. Lần này cô tự ý bỏ đi, còn lừa ông chủ khiến cho tính nóng nảy từ đó mà nảy sinh.
Càng không ngờ một người tốt như Tố tiểu thư lại là một người phụ nữ hám tiền như vậy. Quả thật tôi đã có mắt như mù!
Tư Dạ Hàn không kìm được mà đẩy luôn tách cà phê trên bàn, nước bay tung té, mảnh vỡ của tách lên láng trên sàn.
“Trong ngày hôm này nhất định phải tìm ra cô ta không thì đừng có mà về nhà nữa.”
Giọng anh hầm hầm như người hút xái cũ, nói xong liền tống khứ hai người bọn họ ra ngoài.
“Còn đứng đó làm gì? Cút!”
Tiểu A giật bén cả mình, nhanh chân chạy lụi ra ngoài không quên lịch sự chào tạm biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vo-cua-ngai-lai-pha-phach-nua-roi/1723184/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.