Ha..Cái quái hì vậy? Mình bị bệnh tim? Đang châm chọc mình tức chết à.
Miên Châu vẫn không phục, nhất quyết đòi Vương Tuấn xét nghiệm lại lần nữa.
“Bác sĩ, tôi vẫn còn trẻ sao có thể mắc căn bệnh này.”
Đúng thế, làm sao có thể. Mình còn chưa trở thành vợ chính thức của Dạ Hàn thì làm sao có thể...
Vương Tuấn cầm theo một tờ giấy xét nghiệm về tình trạng mạch máu cùng với đó là ảnh chụp nội bộ về tim.
“Cô mắc bệnh này từ khi còn nhỏ, nguyên nhân đều bắt nguồn từ việc ăn uống không hợp lí, suy nghĩ nhiều.”
“Thường hay có các tình trạng đau ngực, khó thở.” Vương Tuấn nói liến thoắng.
Các điều đó cô đều mắc phải nhưng cô đều không tin. Nhất quyết chụp X-quang một lần nữa.
Vừa khi có kết quả, Miên Châu đã hoàn toàn suy sụp, kết quả vẫn là con số không phần lớn đều là do di truyền từ mẹ sang con.
Hoá ra mẹ của cô từng mắc bệnh tim sau khi sinh thì mất để cô trước cổng cô nhi viện. Từ đó cô mắc phải căn bệnh do di truyền mà bản thân không hề hay biết.
“Đừng nói với Dạ Hàn...” Miên Châu chỉ ép bản thân nảy ra một nụ cười. Nhưng hai con ngươi khẽ rưng rưng nước mắt.
Giọt lệ cứ thế mà rơi xuống dưới gò má...nếu ông trời đã thích dày vò bản thân tôi đến vậy thì đành chịu thôi.
Miên Châu ngồi bệch trên hàng ghế chờ trước cửa cấp cứu, hai tay nắm chặt run run vì sợ chưa lúc nào mà cô lại thấy sợ như lúc này.
Cô sợ bản thân sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vo-cua-ngai-lai-pha-phach-nua-roi/1723177/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.