Đường đua anh thua nhưng đường tình anh chấp. Chấp là chấp luôn ba mẹ anh...
Tư Dạ Hàn dùng khăn thấm ướt lau nhẹ vào chỗ bị ướt sũng còn cố ý mua cho cô một đồ mới.
“Còn đau không?” Anh sợ nước trà vẫn còn nóng, tạt lên người cô sợ cô bị bỏng rát.
Miên Châu lắc đầu lia lịa, bác trai như vậy là còn hạ thủ lưu tình.
Thoát khỏi được căn nhà nhưng cũng chưa chắc thoát ra khỏi lòng bàn tay nhà Tư Gia.
So với họ, cô vốn dĩ là một con kiến dễ dàng bị đè bẹp...cô chống đối lại họ chẳng khác nào đang tự mình đối đầu với cái chết.
Không, người mình yêu là Tư Dạ Hàn. Mình sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Dạ Hàn đưa cô đến một căn hộ xa xỉ, nơi phảng phất mùi của đồng tiền.
Đến phòng 520, anh dúi vào tay cô dăm ba mấy cái thẻ đen cùng với đó là chìa khoá phòng.
“Em ở đây, đợi anh xử lí công việc, anh sẽ về.”
Cô không thể cứ làm phiền anh mãi như thế này được, chấp nhận gật đầu một cách miễn cưỡng.
Trông anh và cô như cứ một gia đình thật sự, mặc dù chưa kết hôn nhưng cảm giác cứ như đang ở riêng.
Miên Châu chán nản loanh quanh một lúc rồi nằm trườn trên giường.
Chiếc giường đôi này thật ấm áp, ga giường được thiết kế bằng lông thú sưởi ấm con người vào mùa đông.
Cốc cốc.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên canh cách.
Là Dạ Hàn? Anh ấy quên gì à?
Miên Châu hấp tấp mở cửa.
“Lạc Âu Dương?!?” Miên Châu ngơ ngác nhìn người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vo-cua-ngai-lai-pha-phach-nua-roi/1723175/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.