Chương trước
Chương sau
Nhà hàng.
Miên Châu cùng Dạ Hàn ngồi trong một nhà hàng sang trọng ven đảo, thưởng thức những món trong và ngoài nước.
Cô nhắc đũa ăn một vài sợ mì Ý, trưng ra khuôn mặt nhăn nhúm nhìn anh.
Người đàn ông này thật sự chẳng biết hai chữ '' lãng mạn'' là gì. Người khác thì tấp nập hẹn hò, anh thì cứ suốt ngày ăn với chả ăn.
Dạ Hàn vờ như không để ý đến biểu hiện khó coi của cô, vẫn bình thản nhấm nháp vài li rượu Vodlka. Khiến cô bực càng thêm bực...
Không hiểu lúc đó tại sao cô lại yêu hắn được cơ chứ? Một gã không biết gì về tình yêu...
Miên Châu ức đến muốn lật luôn cả bàn vào mặt anh.
Nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, Miên Châu không muốn có bản năng '' quái thú'' trước mặt người mình yêu.
Xem ra...buổi hẹn hò này lại tẻ nhạt nữa rồi...
Bữa ăn chỉ thấp thoáng vài câu hỏi lạnh nhạt của anh cùng với câu trả lời bâng quơ của cô.
...
Chiều.
Gặp lại nhóm của Đại Hỷ, thấy ai cũng bày tỏ sự vui mừng, Miên Châu trong lòng cũng nơm nớp vui theo.
Khác với cặp đôi lạnh lẽo của cô thì những người khác như những cặp đôi thật sự, phim giả mà như tình thật...
Làn mây đen tựa như khói xương xé toạch đi buổi hoàng hôn trên đảo. Trên bầu trời bắt đầu lấp ló ánh vì sao làm điểm nhấn trên nền trời đen sâu hoắm.
Vậy là tối rồi ư? Nhanh thật... Sao trong lòng cô lại có chút hụt hẫn nhỉ?

Bàn tay Dạ Hàn bắt chợt níu lấy cánh tay cô, không nói không rằng mà thản nhiên dẫn dắt Miên Châu đến vòng đu quay.
Miên Châu cũng bất giác đi theo...
Bảo cô lên trên đó ngồi, còn anh đi đâu đó một lúc.
Đây là đang dỗ mình...à?
Miên Châu cũng không có ý định níu kéo, ngoan ngoãn ngồi trên xe, một người một mình hỗn độn ngồi trong toa.
Các toa vòng đu quay chuyển bánh, bắt đầu xoay thành vòng tròn. Trong toa có cửa sổ làm bằng nhựa trong suốt đảm bảo an toàn. Càng lên cao thì khung cảnh càng đẹp, nhà cửa đều được thu bé lại như mô hình nom vui mắt.
Cảnh đẹp nhưng...lại không có ai ngắm cùng, vậy thì cô cũng không còn hứng thú nữa.
Miên Châu tựa đầu vào ô cửa trong suốt, lặng lẽ nhìn chiếc ghế đối diện tưởng tượng ra vài trường hợp hai người vui vẻ với nhau.
Tại sao...hai đứa chẳng như những người mình yêu khác? Anh ấy bận việc mà...bỏ đi, Tố Miên Châu!
Tốt hơn hết là không nên trách anh ấy...
...
Phạch.
Phạch.
Từ phía ngoài, tiếng trực thăng vang vọng tới tai, theo quán tính Miên Châu hướng ánh mắt ra bên ngoài.
Tầm hai, ba trực thăng đảo lượn ở trên trời chao liệng mãi không thôi.
Miên Châu tò mò giương ánh mắt nhìn...tại sao lại có trực thăng ở đây?
Hai máy bay trực thăng ở phía ngoài cùng bắt đầu dí sát về phía toa cô, lực gió lớn từ trực thăng tạo ra làm rung chuyển cả vòng đu quay.

Bất thình linh, dưới máy bay thả ra một tấm bản đỏ trải dài không đáy, làm nổi bật trên nền trời đen.
Trên tấm thảm xuất hiện lên những dòng chữ khiến con tim Miên Châu nghẹn ngào.
[ Tố Miên Châu, anh yêu em!]
[Làm vợ anh nhé!]
Chờ...chờ chút đã, Tomoe làm gì thế này? Chơi lớn vãi cả linh hồn...
Nhìn thấy dòng chữ đó, khoé môi Miên Châu cong lên nở ra một nụ cười...trái tim cứ rộn nhịp không thôi.
Anh từ trên nóc toa nhảy xuống, xuất hiện như một vị thần ngay trước mắt.
Anh ấy...làm gì vậy? Sao lại điên điên khùng khùng nhảy xuống, lỡ không may té thì sao?
Miên Châu lo sốt vó hỏi han Dạ Hàn nhưng anh chỉ cười...
Anh đút tay vào trong túi quần lấy ra một chiếc nhẫn đính kim cương, thủ thỉ.
“Miên Châu, gả cho anh được không?”
Ha..ả? Anh ấy vừa mới nói cái gì...
Không để anh phải đợi lâu, Miên Châu dứt khoát nói với anh.
“Em đồng ý.”
Pháo hoa đột nhiên bắn lên trời cao, sáng rực trong các ánh vì sao, soi sáng cả bóng hai người trong toa.
Miên Châu và Dạ Hàn trao cho nhau một nụ hôn từ sâu thẳm tận đáy lòng, là nụ hôn của sự hạnh phúc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.