“Xàooooo!”
Một làn nước lạnh tạt vào mặt Phong Ngôn Hành làm anh bừng tỉnh. Sở Khanh cất tiếng nói to, cùng lúc dùng chân đạp vào người anh.
“Tỉnh dậy đi thằng chó!”
Phong Ngôn Hành mở mắt ra, dư chấn sau cú đập đầu bằng bình chữa cháy vẫn còn rất rõ. Đầu anh đau, ù tai, hoa mắt, phải mất một lúc mới có thể ổn định và nắm bắt tình hình.
Sở Khanh đã lôi anh đến một công xưởng nào đó, trói anh và Cố Khuynh Dao vào hai cây cột đối diện nhau. Nơi đây ngoài anh và Cố Khuynh Dao thì chỉ có Sở Khanh, chẳng biết người đàn ông đồng bọn của hắn đã biến đi đâu rồi.
“Cố Khuynh Dao, vẫn ổn chứ?”
Phong Ngôn Hành hỏi Cố Khuynh Dao, Cố Khuynh Dao lập tức gật đầu lia lịa, trả lời anh.
“Em ổn, em không sao hết!”
Vừa mở mắt dậy, câu đầu tiên thoát ra khỏi miệng của đôi nam nữ này đã là hỏi han nhau. Hoàn toàn, không có một ai để Sở Khanh trong mắt. Sở Khanh gặp cảnh này liền sôi máu lên, chửi:
“Mẹ kiếp, đừng có cho bố mày ăn cơm chó!”
Mà mới chửi dứt câu Sở Khanh lại chợt nhớ ra một chuyện. Hắn thấm ý bắt đầu cười cười, càng cười càng tỏ ra cợt nhả.
Sở Khanh nắm lấy tóc của Phong Ngôn Hành, giật ra phía sau rồi từ từ kê gương mặt ghê rợn của mình đến sát mặt anh, thủ thỉ những lời giễu cợt.
“Phong Ngôn Hành, chuyện là tao đột nhiên nhớ ra chuyện của nhà mày. Chắc mày sốc lắm nhỉ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/2181345/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.