Phong Ngôn Hành đẩy Cố Khuynh Dao ra, không kiêng dè biểu thị sự khó chịu lên mặt. Đầu mày anh cau lại, ánh mắt cũng rất hung dữ nhìn cô. Cố Khuynh Dao trong giây phút đó bỗng chốc cảm nhận được một bức tường vô hình mọc lên giữa hai người, không được phép vượt qua. Nếu cô cố chấp vượt qua, anh nhất định sẽ rất tức giận.
Nhưng, vẫn có điều không đúng. Phong Ngôn Hành vừa nói rằng anh không quen biết cô sao?
“Em… em là Khuynh Dao đây mà. Anh không nhận ra em sao?”
Cố Khuynh Dao chụp lấy bàn tay của anh áp lên bên má mình, giống như muốn cho anh cảm nhận điều thân thuộc nhất. Tuy nhiên, Phong Ngôn Hành đã ngay lập tức thu tay về, lớn tiếng nói:
“Cô gái này, cô bị gì vậy hả? Tôi không biết cô là ai hết. Cho dù tôi có quen biết cô đi nữa thì mong cô cũng đừng có tùy tiện chạm vào người tôi. Rất phiền!”
Cái giọng điệu gắt gỏng này, cộng với thái độ khó ở kia, thật sự khiến hai cô gái bàng hoàng. Lương Mộng Ảnh há hốc mồm không dám tin, dáng vẻ lãnh khốc, xa lánh phụ nữ của Phong Ngôn Hành đã quay trở lại.
Lương Mộng Ảnh run run bước lên phía trước:
“Sếp, anh có nhận ra tôi không?”
Cố Khuynh Dao đối với Phong Ngôn Hành từng quý hơn cả tính mạng, vậy mà sau khi tỉnh lại đã thành người dưng không quen biết. Không phải là Phong Ngôn Hành mất trí nhớ rồi đấy chứ?
Phong Ngôn Hành nheo mắt, nhìn chằm chằm Lương Mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/2181333/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.