Cố Khuynh Dao dùng chút bình tĩnh cuối cùng, lấy điện thoại bấm số gọi cho Lưu Anh.
“Chị Lưu… ở sân bay hức… sân bay… máy bay… hức hức…”
Bởi vì cô xúc động quá mức, càng lúc càng không khống chế được cảm xúc của mình, nấc đến nói không thành tiếng. Lưu Anh ở đầu dây bên kia cũng chỉ nghe được tiếng cô khóc là chính, tiếng mọi người xung quanh náo động là phụ, lời cô nói bị ngắt quãng khiến Lưu Anh không hiểu gì.
“Khuynh Dao, em bình tĩnh, từ từ nói. Em khóc như thế chị chẳng nghe được gì cả.”
Cố Khuynh Dao bỏ điện thoại xuống, hít vào thở ra liên tiếp mấy hơi dài. Cô không được khóc nữa, cô là người duy nhất ở hiện trường, cô phải báo tin cho Lưu Anh.
“Chị Lưu, máy bay phát nổ rồi, Phong… Phong Tổng…”
Cô vẫn là không thể nói rành mạch được, cả người cứ run lên, nước mắt trào ra không ngớt. Nhắc đến tên anh, cô thật sự không thể kìm nén nổi.
“Phong Tổng làm sao? Em nói hết đi chứ.”
Cố Khuynh Dao không nói được, bất lực tắt điện thoại đi. Lần thứ hai cô gục mặt xuống, hai tay ôm lấy đầu gối khóc nức nở. Có lẽ phải đợi đến khi nước mắt bị tiêu tốn gần hết thì cô mới có thể bình tĩnh trở lại.
“Phong Ngôn Hành, anh sẽ không chết, anh sẽ không chết. Anh phải bình an mà nghe tôi nói xin lỗi nữa chứ, anh có mệnh hệ nào tôi biết làm cách gì để đền bù cho anh đây…”
Những hành khách xung quanh nhốn nháo hóng chuyện, bọn họ nhìn thấy cô khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-vay-toi-mot-tinh-yeu/1721485/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.