Trái tim Bội Sam đập mỗi lúc một mạnh hơn bởi vì chính tai Bội Sam đã nghe Hàn Trạch Minh gọi cô bằng Bội Sam.
*'Hắn... biết mình là ai rồi sao*?'
Phong Khinh Dạ thấy khuôn mặt sợ hãi của Bội Sam liền đứng trước mặt Hàn Trạch Minh để che chở Bội Sam.
"Anh còn đến đây làm gì nữa?"
"Tôi không nói anh... Anh đừng xen vào chuyện của chúng tôi nữa!"
"Anh chẳng là cái thá gì để tôi phải nghe theo cả. Tôi nói cho anh biết..."
"IM ĐI!!!"
Hàn Trạch Minh cắt ngang lời nói của Phong Khinh Dạ. Tiếng nói vang vọng khắp sảnh lớn khiến ai ai cũng hướng mắt nhìn bọn họ.
"Hàn Trạch Minh, rốt cuộc anh muốn thế nào đây? Muốn kiếm chuyện chúng tôi đến cùng đúng không?"
"Tôi chưa tính chuyện anh qua mặt tôi nói rằng Bội Sam đã chết. Vì thế anh tránh một bên đi, tôi muốn nói chuyện với cô ấy."
"Bội Sam? Cái gì mà Bội Sam ở đây chứ? Cô ấy là Diệp Băng..."
"Tôi biết hết mọi chuyện rồi. Đừng diễn kịch nữa."
*'Thì ra anh ấy đã biết*...' Hai tay Bội Sam nắm chặt vào nhau.
Phong Chấn Hạo đi đến chỗ Hàn Trạch Minh đang đứng.
"Này cậu kia, cậu khiến cho con gái tôi trở nên như vậy. Bây giờ cậu còn muốn gặp con gái tôi sao? Cậu có tư cách gì chứ?"
Đôi mắt Hàn Trạch Minh nheo lại vì lời nói của Phong Chấn Hạo.
"Cái gì? Con gái...? Bội Sam là con gái của ông sao?... Hừ, nói dối. Khi tôi biết Bội Sam, cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870305/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.