Diệp Băng Băng không ngờ rằng Hàn Trạch Minh lại nói ra những lời đó. Diệp Băng Băng cũng rất muốn quên đi lời nói đó nhưng không thể.
Cam chịu, nhẫn nhịn mà nằm trong vòng tay của Hàn Trạch Minh. Không hề dám động đậy. Một tay nắm chặt gối mà khóc trong âm thầm. Còn tay kia thì che miệng lại để tiếng nấc không vang lên. Dồn nén nổi đau bằng nước mắt.
*'Tôi thật ngu ngốc khi tin lời anh. Trong tim anh chỉ có một người và cả đời vẫn mãi là người đó. Tôi chỉ là cái bóng phất phơ mà anh cũng chả đếm xỉa đến. Tôi hận anh Hàn Trạch Minh. Tôi có chết cũng không bao giờ tin anh nữa*."
Sáng hôm sau.
Tia nắng chiếu qua lăng kính cửa sổ. Hàn Trạch Minh nheo mắt, cũng dần tỉnh táo trở lại.
"Ưm" một tiếng rồi ngồi dậy. Cơn đau đầu khiến Hàn Trạch Minh phải ôm đầu mãi. Bỗng nhiên, ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Giật mình khi nhìn thấy Diệp Băng Băng đang nằm bên cạnh. Lưng vẫn đang đối diện về phía Hàn Trạch Minh.
"Chết tiệt... Tối qua mình đã làm gì vậy? Mày đưa cô ấy về đây chỉ vì thương hại thôi mà. Sao lại thành ra thế này chứ?"
Thấy Diệp Băng Băng vẫn còn ngủ nên Hàn Trạch Minh mới nói ra những lời. Sau đó liền rời giường và ra khỏi phòng.
*Nghe tiếng cửa đóng lại, Diệp Băng Băng mới mở mắt. Đôi mắt sưng phù bởi vì đã khóc suốt đêm. Hiện tại, Diệp Băng Băng cũng đã cạn nước mắt, cạn tình khi nghe hai chữ 'thương hại*'.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870290/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.