Phong Khinh Dạ vừa dứt câu thì liền xoay người bỏ đi. Mặc cho ai muốn làm gì thì làm. Diệp Y Y đứng ở đó cũng chẳng biết làm gì. Cứ xoay qua xoay lại.
"Trạch Minh, anh cố gắng lên. Tôi sẽ tìm bác sĩ khác chữa trị cho anh..."
Trong phòng giờ đây chỉ còn Hàn Trạch Minh và Diệp Băng Băng. Hàn Trạch Minh đau đớn cứ thở dốc mãi, cũng không dám nói lời nào.
"Tại sao anh lại xông vào chứ? Bây giờ anh bị thương chẳng khác nào anh là người bị hại chứ!?"
"Anh không trách em đâu... Nhưng xin em... đừng rời xa anh..."
"Ban đầu anh hận tôi, luôn tìm mọi cách để tra tấn tôi... Hôm nay lại nói những lời này. Không chừng ngày mai anh lại nói khác. Tôi không dám tin bất kỳ lời nói của anh nữa?"
"Xin em, xin em, xin em đó. Ngàn vạn lần xin em, hãy trở về đi... Chúng ta sẽ bắt đầu lại."
"Không... Tôi không muốn... Những chuyện anh đã làm với tôi trong quá khứ... Tôi sẽ không bao giờ quên được..."
"Trên tay em vẫn còn đeo chiếc nhẫn cưới, hãy nhìn nó và suy nghĩ thật kĩ. Khi nào em có câu trả lời thì hãy gọi điện cho anh, anh sẽ có mặt ngay lập tức."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Hai ngày sau.
"Con nói cái gì? Con muốn quay lại với hắn sao?"
Diệp Y Lãnh tức giận đứng dậy khỏi ghế. Đi đến bên giường mà nhìn Diệp Băng Băng bằng ánh mắt khó hiểu.
"Hắn đã hăm dọa con hay sao? Hăm dọa nếu con không quay về sẽ giết chết chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-tuyet-tinh-toi-met-roi-nen-buong-tay-thoi/1870288/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.