Một y tá trên tay đang cầm khay đựng thuốc chuẩn bị mở cửa phòng bệnh của Diệp Băng Băng. Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra khiến cô y tá đứng không vững mà té. Cũng từ trong đó, Diệp Băng Băng như điên như dại chạy ra khỏi phòng.
"Phu nhân... Phu nhân..."
Cô y tá liên tục gọi Diệp Băng Băng nhưng cô nào đâu có nghe. Giờ đây, việc duy nhất của Diệp Băng Băng là chạy theo hình bóng đứa trẻ mà do Diệp Băng Băng tưởng tượng ra.
Y tá mới chợt nhớ rằng lúc nảy có thấy Hàn Trạch Minh ở trong phòng bác sĩ liền chạy đến báo cho Hàn Trạch Minh biết.
Vừa đến y tá liền ngay lập tức mở cửa phòng. Hàn Trạch Minh và bác sĩ cũng vì vậy mà giật mình.
"Này, cô không biết gõ cửa à. Cô nên nhớ rằng tôi là Tiền bối của cô đấy. Cô nên lễ phép chút đi."
"Bác sĩ à, tôi xin lỗi. Nhưng mà Hàn Tổng à, phu nhân... phu nhân của ngài vừa mới chạy ra khỏi phòng bệnh. Hình như phu nhân... không được bình thường cho lắm."
Cùng lúc đó, mọi người trong bệnh viện đều nhìn Diệp Băng Băng bằng ánh mắt kinh sợ. Hiện tại, Diệp Băng Băng chẳng khác nào người điên cả. Tóc tai bù xù, miệng thì vừa cười vừa lẩm bẩm "Con ơi... Con ơi... Đợi mẹ..."
Bọn họ đều tránh xa Diệp Băng Băng. Bỗng nhiên, có bàn tay nắm lấy tay của Diệp Băng Băng lại.
"Cô điên à Diệp Băng Băng? Khi không lại chạy ra khỏi phòng bệnh làm gì? Lại đi ra... trong... trong cái bộ dạng không giống ai này nữa..."
Diệp Băng Băng liên tục nghiêng đầu sang trái rồi lại sang phải. Rồi lại bất cười...
"Hì hì... Hung thủ giết người đây nè... Chính anh đã giết con tôi nè..."
"Diệp Băng Băng... cô, cô bị làm sao vậy?"
Ngay lập tức, Diệp Băng Băng liền đẩy Hàn Trạch Minh tránh xa khỏi mình.
"Anh tránh ra đi, tôi phải đi theo con của tôi... Tôi phải bảo vệ nó... Nếu không nó sẽ bị anh hại chết nữa..."
Đôi môi bắt đầu run rẫy vì những lời nói của Diệp Băng Băng. Vô vàn suy nghi đang hiện trong đầu Hàn Trạch Minh. Hắn ta liền hai tay nắm chặt lấy hai bả vai của Diệp Băng Băng.
"Cô làm sao vậy? Diệp Băng Băng... Cô bị sao vậy hả?"
"Anh buông tôi ra. Anh đang làm tôi đau đó. Tôi phải đi theo con của tôi..."
Nói xong, Diệp Băng Băng liền đạp mạnh vào chân của Hàn Trạch Minh khiến hắn phải nhăn mặt vì đau. Nhờ vậy mà Diệp Băng Băng mới thoát khỏi vòng tay của Hàn Trạch Minh rồi chạy đi thật nhanh.
'*Phải đi theo con của cô ấy sao? Chẳng lẽ... Diệp Băng Băng định tự tử...? Không được, mình không cho phép*!'
"Diệp Băng Băng, cô mau đứng lại cho tôi!!!"
Hàn Trạch Minh cố gắng chạy thật nhanh để đuổi theo kịp Diệp Băng Băng. Cùng lúc đó, một vị bác sĩ bước ra từ căn phòng đối diện.
"Người đàn ông đó vừa nói '*Diệp Băng Băng*'? Không lẽ nào... là em sao Diệp Băng Băng? Em vẫn còn sống ư?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]