Long Mặc Uyên mỗi ngày đều ở trong quán bar uống rượu tới say mèm. Chuyện cũng Long thị anh cũng vứt lại cho Long lão gia quản khiến cho ông ta tức giận tới mức nhập viện nhưng ông ta cũng không phải hạng người tốt đẹp gì nên bị như thế là đáng đời. Đám con cháu ăn hại kia của Long gia thấy Long Mặc Uyên bị đá khỏi công ty thì còn ngu ngốc mở tiệc ăn mừng mà nào đâu hay biết quả báo của bọn chúng sắp tới rồi.
Long gia tuy là một gia tộc lớn nhưng con cháu ở thế hệ này đều là lũ sâu mọt ăn hại, sản nghiệp dưới sự quản lý của mấy tên vô dụng càng ngày càng lụi bại. Bây giờ Long gia chỉ còn cái vỏ bọc, nói trắng ra thì là thùng rỗng kêu to.
Long Mặc Uyên sau khi uống rượu say thì ba ngày một trận lớn năm ngày một trận nhỏ chạy tới Lăng gia làm loạn. Anh chắc chắn rằng Lăng lão gia biết Nguyệt Nguyệt ở đâu nhưng giấu diếm anh. Cuối cùng Lăng lão gia cũng phải ra mặt giải quyết vẫn mang dáng vẻ uy nghiêm kia nhưng khuôn mặt lại hốc hác trông thấy trầm giọng cất lời.
"Long Mặc Uyên cậu hãy nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình đi bây giờ cậu chỉ có hai bàn tay trắng. Cậu tìm được Nguyệt Nguyệt thì hiện tại cậu cũng không xứng với nó. Không lẽ cậu muốn Nguyệt Nguyệt trở về theo cậu chịu khổ hả? Quản gia đâu, tiễn khách đi ta mệt rồi!"
Người giúp việc ở Lăng gia sớm đã quen với cảnh Long Mặc Uyên say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-truy-the-vo-ngoc-mau-dung-lai/3002067/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.