Mà Tử Du cũng đoán được rằng trong lòng anh đã có hình bóng của một người con gái khác, so với cô người con gái kia đối với anh có lẽ còn quan trọng hơn cả mạng sống của bản thân. Tử Du ở trong phòng bệnh tủi thân bật khóc, kế đó không kìm lòng được mà tự chế diễu bản thân.
"Rốt cuộc vì sao mày lại đi tới bước đường hèn mọn này hả Tử Du? Biết trong lòng người ta đã có người khác vẫn mặt dày đem lòng thầm thương trộm nhớ đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà!"
Tâm sự của Tử Du lúc này đối với Long Mặc Uyên sớm đã nguội lạnh như tro tàn bây giờ cô hễ rảnh rỗi là sẽ ngồi đếm từng ngày từng giờ để kết thúc cái hợp đồng hôn nhân tràn đầy đau khổ này. Chỉ là Long Mặc Uyên đối xử với cô ngày một ân cần, làm cho Tử Du có cảm giác sợ hãi nên lúc nào cũng tận lực né tránh. Tử Du đã nghĩ thông suốt rồi, hai người dù gì đi nữa sau một năm sẽ là người xa lạ nên cũng không cần quá thân thiết làm gì cả!
Long Mặc Uyên sau khi tìm được một lý do để có thể thoải mái bày tỏ với Tử Du thì hành động yêu chiều ngày một tỏ rõ như ánh mặt trời. Nếu ở công ty không có việc gì quan trọng sẽ quang minh chính đại trốn việc ở nhà bồi Tử Du làm này làm kia. Có lần Tử Du cảm thấy bản thân đang bị hạn chế quyền tự do nên đã nhiều lần lên án cái hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-truy-the-vo-ngoc-mau-dung-lai/3002026/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.