Chương trước
Chương sau
"Kêu mấy người đứng lại, không nghe thấy à?"



Đằng sau lại có người cảm thấy bản thân không được đối xử công bằng: “Nếu như bác sĩ Lăng không để cho bọn họ chen hàng, bây giờ anh lại ở trước mặt chúng tôi mang bốn người bọn họ đi trước, không tính là chen hàng sao?"



Nếu như không phải cơ thể của ba người Bạc Dạ, Đường Duy và Vưu Kim có vấn đề, Diệp Kinh Đường thật sự sẽ xông lên trực tiếp vả nát mồm của người kia.



Bạch Việt dừng bước chân lại, cười lạnh: “Tôi không phải là bác sĩ của bệnh viện này, cũng không có coi mấy người là người như bác sĩ Lăng. Tôi thích cứu ai thì cứu, không có cái gì gọi là công bằng hay không công bằng cả. Nếu như anh cam tâm tình nguyện thì cầu xin tôi đi, có khi ông đây tâm tình tốt cũng có thể để anh chen hàng!"

truyentop.net cập nhật nhanh nhất.





Đám người tức đến phát run: "Anh không xứng làm bác sĩ!” "Tôi không xứng đấy, nhưng tôi cứ phải mang bạn tôi đi, làm sao?" Bạch Việt hất hất tay: "Đi!"



Bạc Dạ tỏ ý xin lỗi Giang Lăng, Giang Lăng thở dài: “Đi đi, chỗ tôi vẫn còn rất nhiều người phải kiểm tra."



Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, Bạch Việt mang mấy người Bạc Dạ đi, nhưng lại không có ai đứng ra ngăn cản.






Bởi vì người đấy là Bạch Việt, anh căn bản không quan tâm đến những quy tắc đó, cứu người hay không còn phải xem tâm tình, không muốn cứu thì cho dù người đấy chết ngay trước mặt thì anh cũng không quan tâm. Làm gì có tư tưởng bình đẳng như Giang Lăng?



Mọi người ngơ ngác nhìn người đàn ông tóc trắng kia dẫn mấy người Bạc Dạ rời đi, cảm thấy giống như bị người ta tát cho một phát vậy.



Bạc Dạ mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là trần nhà sáng chói lọi.



Anh không cần nghĩ cũng biết đây là bên trong căn cứ bí mật của Bạch Việt, cũng chỉ có Bạch Việt mới trang trí phòng bệnh thành kiểu phong cách hoàng thất như này.



Có người mở cửa ra bước vào, Bạc Dạ từ trên giường ngồi dậy liền nhìn thấy Đường Duy.



Cổ họng của Đường Duy vẫn khàn khàn, chắc chắn là bị sặc khói rồi, trong thời gian ngắn không thể hồi phục được: "Ba tỉnh rồi."







Bạc Dạ thầm nói trong lòng, rõ ràng là người bị ảnh hưởng bởi vụ nổ đó là Đường Duy, kết quả bản thân lại tỉnh dậy muộn hơn so với nó.



Anh nhớ lại, lúc đó anh cố giữ tỉnh táo đến căn cứ của Bạch Việt, đến nơi anh lập tức ngất lịm đi.



Bạc Dạ hít sâu một hơi, cảm thấy phần eo vô cùng đau, ấn nhẹ là thấy đau. "Bạch Việt đã nói tình trạng của ba cho con rồi."



Đường Duy cau mày: “Quả thận này của ba, cùng lắm chỉ dùng được bốn năm nữa."



Mặt Bạc Dạ trắng bệch, cười cười: “Con không bị vết thương nào khác nữa chứ?" Đường Duy đỏ mắt lắc lắc đầu: "Không có."



Bạc Dạ hít sâu một hơi, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, qua một lúc lại nằm xuống: “Không có thì tốt.” "Trong lúc con hôn mê..." Giọng của Đường Duy ngừng lại một lúc: “Cảm giác có ai đó ôm con... người đó là ba sao?"



Bạc Dạ nhếch môi, bởi vì sắc mặt trắng bệch, nhìn qua vậy mà lại thấy có phần tà mị, giọng của anh bây giờ có chút mơ hồ: “Con đoán xem?" "Con thấy chính là ba. Vì th..." Đường Duy đi lên phía trước: “Con đến để nói cảm ơn với ba, cũng thay mẹ con nói cảm ơn." Bạc Dạ ngơ ngác: “Mẹ con cũng đến sao?" "Vâng, anh Giang Lăng nói với mẹ, con được đưa đến căn cứ của anh Bạch Việt, nên mẹ cũng đi theo đến rồi.”



Đường Duy ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Bạch






Việt là tội đố kỵ trong Thất Tông Tội sao?"



Bạc Dạ nhấc nhấc lông mày: “Con cũng khá hiểu Thất Tông Tội đấy chứ.” "Bởi vì trước kia ba có nói cho con những tin tức liên quan đến Thất Tông Tội." Đường Duy nhìn mặt Bạc Dạ, bước lên giúp anh rót cốc nước: “Có điều ba đã quên rồi." "Quên rồi." Bạc Dạ lẩm bẩm: “Đúng là biện pháp tốt để đùn đẩy trách nhiệm.”



Tay rót nước của Đường Duy hơi run lên, sau đó đưa cốc nước cho anh: “Uống ít nước đi.” "Cảm ơn." Bạc Dạ cười có chút ngả ngón: "Ba còn tưởng rằng con sẽ vì chuyện trước kia của công ty truyền thông Starlight mà không quan tâm đến ta nữa."



Vừa nói đến cái này vẻ mặt của Đường Duy liền xụ xuống: “Đúng là không muốn quan tâm đến ba chút nào.” "Ai da." Bạc Dạ uống một ngụm nước, xòe bàn tay ra, mu bàn tay vẫn còn đang cắm kim tiêm: “Ba thề, ba không hề có ý gì với người phụ nữ kia." "Vậy vì sao người ta lại thân mật với ba như vậy? Chứng tỏ rằng quan hệ của hai người trước kia không bình thường."







Bạc Dạ nghẹn lời: “Vậy...vậy con không thể coi như trước kia ba bị mù hay sao?"



Đường Duy vui vẻ nói: “Không ngờ ba lại thừa nhận ánh mắt bản thân trước kia không tốt.” Bạc Dạ không quan tâm, chớp chớp mắt: “Bây giờ tốt rồi không được sao?" “Mắt nhìn của mẹ con trước kia cũng không tốt, có điều bây giờ cũng tốt lên rồi." Đường Duy hất cao cằm: “Vì thế mà không quan tâm đến ba nữa rồi.” "Fuck." Bạc Dạ nói thầm trong đầu: “Thằng nhóc kia, ba vừa mới tỉnh lại, con có nhất thiết phải đả kích ba như vậy không?” "Ba đừng mắng con, bây giờ ba mắng con chính là đang tự mắng bản thân mình đấy.” Đường Duy tinh nghịch cười: “Ai bảo ba là ba của con cơ chứ." Bạc Dạ muốn đánh mà không xuống tay được, cuối cùng vỗ một phát lên đệm: “Sau này mà ba không theo đuổi được Đường Thi, chắc chắn sẽ bị con làm cho tức chết." “Đừng chết.” Đường Duy ý vị sâu xa nói: “Ba có thể rời đi, nhưng mà ba không thể chết."



Bạc Dạ đơ người: “Đây là lời thật lòng con muốn nói với ba sao?” "Đây đái khái cũng là ý của mẹ con." Từ trước đến nay, Đường Duy đều rất thông minh, trong lòng Đường Thi nghĩ gì nó đều có thể đoán ra được.



Đường Thi không còn thích Bạc Dạ như trước kia nữa, cô giấu hết mọi tình cảm của mình lại, nhưng mà thích nhiều năm như vậy, nếu như trong chớp mắt muốn hóa thành khói bụi bay đi, thì là điều không thể, là người cũng không thể bạc tình như vậy được.



Người mà nói quên liền có thể quên đều là những người từ khi bắt đầu đã không có tình cảm, Cuối cùng, người ta lại chọn rời đi, chỉ là vì đã chịu quá đủ đau khổ rồi. Lý trí cuối cùng cũng đã chiến thắng tình cảm, giống như Đường Thi, cô đã học được cách tự bảo vệ và trốn tránh. “Nếu như có việc gì mà ba cần đến con và mẹ, nếu như bỏ ra tất cả có thể giúp được..." Đường Duy nhìn Bạc Dạ, nói từng chữ một: “Vậy con với mẹ sẽ liều mạng giúp ba hoàn thành. Vì thế, ba phải sống thật tốt, con và mẹ mới yên tâm được.”



Bởi vì Đường Thi đã từng yêu sâu đậm Bạc Dạ, sau này lại hận đến tận trời xanh, nhưng người lấy tính mạng làm cái giá để kết thúc mọi thứ, Bạc Dạ lại là ba ruột của con cô.



Vì vậy nếu mà Bạc Dạ chết rồi thì Đường Thi sẽ mang theo Đường Duy rời đi, không hề áy náy, nhưng khoảnh khắc mà Bạc thị xảy ra chuyện, cô lại lựa chọn quay lại. Nếu như sau khi Bạc Dạ xảy ra vấn đề gì mà có việc cần đến bọn họ, chỉ cần bọn họ có thể làm được, vậy thì cho dù có phải cược cả tương lai thì Đường



Thi cũng làm.



Nhưng mà Bạc Dạ, nếu như anh bình an không có chuyện gì, vậy chúng ta không có liên quan gì đến nhau nữa.



Ý trong lời nói của Đường Duy rất rõ ràng, rõ ràng đến mức Bạc Dạ vừa nghe đã hiểu.



Nó đang khuyên Bạc Dạ không nên tiếp tục nữa, Đường Thi sẽ không quay lại với anh đâu, cho dù không hận thì cũng sẽ không quay lại.



Bạc Dạ nhếch môi, động tay muốn chạm vào



Đường Duy, kết quả lại phải hít một hơi khí lạnh, đại khải là động đến vùng cơ ở bụng, khiến cho thận của anh đau nhức. "Không sao." Giọng nói của Bạc Dạ trầm thấp, mang theo một nỗi cô đơn không rõ: "Chỉ cần cô ấy đứng yên tại chỗ không động, thì một trăm bước còn lại cứ để cho ba đi là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.