Bạc Dạ bị những lời này của cô kích động, anh hét lên hỏi ngược lại cô: “Cô có giỏi nói lại một nữa xem?” Đường Thi không nói gì mà chỉ đứng nhìn anh, trong quá khứ cô đã yêu anh nhiều bao nhiêu, thì bây giờ cô hận anh bấy nhiêu Cô nói: “Bạc Dạ, anh tống tôi vào tù năm năm, đã năm năm rồi. Tôi đã hiểu ra, thực ra tôi vô tội hay không vô tội cũng không quan trọng chút nào. Điều quan trọng nhất chính là anh, từ trước. 
đến nay không bao giờ tin tưởng t Cô nói với ngữ khí nhanh mà lạnh lùng, như thế Bạc Dạ là một người lạ không đáng quan tâm, hay từ một góc độ sâu sắc khác, cô đang cố gắng làm tổn thương anh. 
Đường Thi mỉm cười, nụ cười cực kỳ chế giễu: “Anh đừng nói với tôi, bây giờ mới nhận ra tình cảm đã từng của chúng ta vẫn chưa hết?” Đôi mắt tức giận của Bạc Dạ xuất hiện vài tỉa rạn nứt, anh đứng dậy và đột nhiên bóp chặt cố Đường Thi. 
Ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống dưới, trên khuôn mặt thanh tú của anh phủ một lớp băng lạnh lẽo, anh nhìn cô và cười một cách cực kỳ tàn nhãi: “Ai đã dạy cô nói chuyện như thế này, hả?” 
“Ra khỏi tù, nên cảm thấy đôi cánh của mình cứng cáp hơn rồi sao?” Xung quanh Đường Thi lạnh như băng, cổ bị anh bóp chặt, không khí bị đồn nén kèm theo hơi thở gấp gáp của cô, cô nói: “Bạc Dạ, đây là những gì mà anh đã dạy cho tôi!” Cơ thể Đường Thi run lên, máu trong người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-truy-the-co-vo-cu-va-dua-con-thien-tai/605775/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.