Chương trước
Chương sau
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao em phải nghe lời của anh?"

Tiêu Khôn Hoằng ôm cô trong vòng tay, vừa mới học được từ vừa cặp đôi đối diện đó, dùng áo khoác ôm trọn Thi Nhân trong lòng, cúi đầu chỉ thấy cái đầu nhỏ lộ ra của cô.

Một nụ cười thoáng qua trong ánh mắt của anh, rốt cuộc anh cũng biết tại làm sao mà các cặp đôi lại làm điều này.

Cảm thấy cũng không tồi chút nào.

Có một loại cảm giác mà khó có thể diễn tả bằng lời, rất muốn được ôm cô ấy như thế này đến hết đời, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.

"Anh, anh cứ nhìn em thế để làm gì?"

Thi Nhân nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, kết quả Tiêu Khôn Hoằng vẫn một mạch im lặng không trả lời.

Chẳng lẽ là do cô vừa ăn lẩu xong, lau miệng chưa đủ sạch sẽ à?

Thi Nhân một mặt đỏ bừng muốn cúi đầu xuống thấp, kết quả lại bị vỗ nhẹ lên trán một cái: "Cảm thấy em thật sự rất đáng yêu."

"Dễ thương ở chỗ nào?"

"Một cục tròn nhỏ bé, giống như một con sâu vậy."

Vẻ mặt của Thi Nhân đông cứng lại, tại sao bản thân cô ấy lại là một con sâu được?

Con sâu ấy có dễ thương không?

“Cái đó, thật ngại quá nhầm một xíu."

Hai người đều đang đứng ở giữa đường, khí chất của Tiêu Khôn Hoằng thực sự rất xuất chúng, phần lớn mọi người đều đi quanh quẩn chỗ anh.

Bây giờ người đã nhiều hơn rồi, lúc này cả hai người Thi Nhân đều đang đứng ở cửa ra vào, có chút cản đường mọi người.

Mặt Thi Nhân đột nhiên đỏ bừng, kéo theo Tiêu Khôn Hoằng đi vào trong trung tâm mua sắm, điều này cũng quá xấu hổ mà.

Tiêu Khôn Hoằng bộ dạng bình tĩnh, nắm tay của cô không rời.

Cả hai đi theo đám đông và đi về phía trước một cách vô định, Thi Nhân ngẩng đầu nhìn lên thấy một vài tấm áp phích lớn của rạp chiếu phim XX.

Hừm? Sao lại đi đến đây được!

Vừa rồi họ bị đám đông chen lấn, cả hai nắm tay nhau cũng không biết mình sẽ đi đến đâu, kết quả lại đến trước rạp chiếu phim rồi.

Thảo nào có rất nhiều người đi lại ở đây, hoá ra họ đều đến để xem phim.

Thật là có chút xấu hổ, cô ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông bên cạnh một cái cùng với Tiêu Khôn Hoằng xem phim sao?

Chợt cảm thấy loại rạp chiếu phim chiếu thông thường này, vốn không thích hợp với thân phận của Tiêu Khôn Hoằng.

Các trung tâm thương mại mà trước đây người đàn ông này thường ra vào, đều là những nơi cao cấp đó.

Trung tâm thương mại đến lần này, là nơi mà những người bình thường thường xuyên lui tới.

"Anh chàng đẹp trai,rốt cuộc hai người có muốn mua hay không? nếu muốn mua thì xếp hàng đi."

Đằng sau lại có người nhắc nhở.

Thi Nhân quay đầu nhìn lại, có vẻ như bọn họ tình cờ đứng ở nơi lấy vé xem phim, làm phiền mọi người xếp hàng lấy vé.

Cô kéo người đàn ông bên cạnh mình nhanh chóng đi ra, nhưng không kéo qua được.



Thi Nhân ngạc nhiên nhìn sang, vậy mà Tiêu Khôn Hoằng đã đi về phía trước vài bước, cô cũng được kéo theo đến phía trước.

"Anh, anh làm gì vậy, chúng ta không rời đi sao?"

Thi Nhân nhìn sang anh một cái, người đàn ông này đang mặc một chiếc áo khoác màu đen, ngay cả khi anh không mặc âu phục cao quý đi nữa, thì khí chất cao quý của anh vốn cũng không phù hợp với nơi này.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ đến nơi này để xem phim với Tiêu Khôn Hoằng.

Theo tính cách của Tiêu Khôn Hoằng, anh ấy không thích những nơi ồn ào và không sạch sẽ, vì vậy không thể nghĩ tới anh ấy lại muốn đến một nơi như này.

"Em không phải muốn xem phim sao?"

Giọng điệu của Tiêu Khôn Hoằng có chút cứng nhắc, ánh mắt anh quét qua khung cảnh ở xung quanh, có một chút tối, bốn phía xung quanh bày bán rất nhiều loại hàng hóa, đâu đâu cũng có người đang nói chuyện.

Đôi mày anh cau lại trong tiềm thức, anh vốn không quen với môi trường ồn ào như ở nơi này.

Nhưng vừa rồi anh nhanh chóng nhận ra cô vợ nhỏ này của mình đang xem tấm áp phích quảng cáo phim ở đằng kia, ánh mắt còn ẩn chứa vẻ thích thú.

Lão Tiêu nói rằng hẹn hò là phải đi xem phim.

Anh muốn xem phim thì xem tại nhà thôi, vừa có thể xem trực tiếp những phim đang được chiếu tại rạp chiếu, lại còn rất tiện lợi, vô cùng nhanh chóng và rất yên tĩnh.

Nhưng lão Tiêu nói rằng đó không phải một nơi thích hợp.

Khi còn nhỏ anh đã từng xem qua, sau này thì anh cũng không còn xem phim nhiều nữa.

Tiêu Khôn Hoằng xem mấy tấm áp phích, sau đó nhìn Thi Nhân: "Muốn xem cái nào?"

"Tuỳ ý đều là em quyết định."

Thi Nhân lén lén liếc nhìn anh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, không ngờ rằng hôm nay bọn họ còn có thể cùng nhau xem một bộ phim.

Nhưng mà lúc này, cô mới chú ý tới rất nhiều ánh mắt xung quanh, quả nhiên tất cả đều hướng lên trên người của Tiêu Khôn Hoằng, người đàn ông bên cạnh cô quá giỏi việc thu ong gọi bướm, dù có che kín đến đâu cũng khó mà che nổi.

Nhưng mà người đàn ông này thuộc về cô rồi.

Thi Nhân chủ động nắm lấy tay Tiêu Khôn Hoằng, cố gắng nhắc nhở những cô gái kia rằng người đàn ông này đã có chủ.

Người đàn ông đang một mạch nhìn kỹ áp phích của bộ phim, anh ta hoàn toàn không cảm nhận ra sự kì lạ ở xung quanh.

"Em thực sự muốn xem bộ phim nào?"

Thi Nhân nghiêm túc suy nghĩ một hồi, hình như gần đây có một bộ phim tình cảm, cũng khá nổi tiếng đó.

Cô hạ cằm xuống: "Xem nó nhé."

Tiêu Khôn Hoằng rất thản nhiên, trực tiếp đi mua vé của bộ phim này, sau đó là đến quá trình chọn chỗ ngồi, có lẽ vì họ đã đến quá muộn, vì vậy vị trí tốt nhất cũng đã không còn rồi.

Hoặc là ngồi phía trước, hoặc là ngồi ở đằng sau.

Tiêu Khôn Hoằng chớp mắt mấy cái, hay là trực tiếp hỏi lão Tiêu cách nhỉ?

"Em muốn ngồi ở đâu?"

Mặc dù đầu óc đang suy nghĩ theo một hướng khác, nhưng thực tế anh ấy đã hỏi ý kiến ​​của Thi Nhân. Những ngón tay mảnh khảnh của người đàn ông hạ xuống trước màn hình, vừa mảnh mai lại vừa đẹp đẽ.

Cả hai đang ngẫm nghĩ trước màn hình, đằng sau họ một người khác đã cho họ luôn ý kiến rồi.



Thi Nhân cả mặt đỏ bừng, ngẫu nhiên chỉ vào một vị trí: "Ngồi chỗ đó đi."

Cô quay đầu lại nhìn người phía sau: "Thực sự làm phiền mọi người quá."

"Mua vé rồi thì đi sang bên đó đi. Cô làm cái gì để làm mất nhiều thời gian của mọi người như vậy?"

Người thiếu kiên nhẫn đang chờ đợi họ, có giọng điệu không mấy tốt.

Tiêu Khôn Hoằng quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nói, ánh mắt đen thâm thúy, sắc bén nhìn rất đáng sợ, người bên kia đột nhiên co rụt cổ không tiếp tục nói nữa.

Anh cầm hai tấm vé trên tay, lộ vẻ độc đoán ra bên ngoài.

Thi Nhân nắm lấy cánh tay của Tiêu Khôn Hoằng, lộ ra vẻ có lỗi đối với những người phía sau, chúng ta mau đi nhanh lên, đợi chút nữa là có xung đột xảy ra rồi?

Thực tế thì người bên kia nói cũng không hề sai, việc họ mua vé mà chọn lâu như vậy quả thật cũng không được lịch sự cho lắm.

Nhưng mà đối với Tiêu Khôn Hoằng mà nói, tình hình đúng là có sự khác biệt.

Có lẽ do người đàn ông này rất hiếm khi đến đây, hoặc là chưa từng đến rạp chiếu phim bao giờ, vậy nên vị tổng giám đốc này mới không hiểu được nỗi khổ của những người đang chờ đợi đó và cả những quy luật ngầm đằng sau rạp chiếu nữa.

Hai người đang đứng ở bên cạnh, Thi Nhân thì thào hỏi anh: "Sao anh lại muốn xem phim vậy? Trợ lý vẫn đang dựng xe ở đằng kia. vậy mà cứ để anh ấy đừng đợi ở đó thì làm như nào?"

"Để anh ấy đợi."

Lúc này, ở bên ngoài trợ lý hoàn toàn không có khởi động xe, đang ngồi ở trong xe nghỉ ngơi đó.

Tiêu Khôn Hoằng trực tiếp nhét vé xem phim vào trong tay cô: "Cầm lấy."

"Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi vào thôi."

Thi Nhân thấy còn năm phút nữa, ước chừng có thể làm thủ tục soát vé, cô dắt người đàn ông bên cạnh đi qua cửa soát vé.

Tôi không biết sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian để đợi Tiêu Khôn Hoằng đến nữa.

Cả hai soát vé xong xuôi, rồi sau đó cùng nhau bước vào rạp chiếu.

Lúc này đèn vẫn đang được bật sáng, không ít người đang ngồi ở đó.

Tiêu Khôn Hoằng hơi khó chịu vì máy sưởi ở đây nhiệt độ bật quá cao, anh cởi chiếc áo khoác dáng dài màu đen của mình ra.

Vẻ ngoài xuất sắc đến vậy, không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn của mọi người

Thi Nhân đang cầm trên tay tấm vé xem phim, lần đầu tiên được cùng anh xem một bộ phim, thực ra trong lòng cô đã có một chút phấn khích.

Người đàn ông đang đi theo phía sau cô, thực ra trong lòng có chút lạ lẫm.

Hai người có tâm trạng giống nhau một cách đáng ngạc nhiên, thậm chí họ còn không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.

Chỗ ngồi của họ ở một vị trí khá là xa màn chiếu.

Thi Nhân đứng bên cạnh chỗ ngồi: "Hay là, anh ngồi ở bên trong nhé?"

Tiêu Khôn Hoằng bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, để anh ta ngồi với người khác nhiều giờ như vậy, có lẽ anh sẽ phát điên mất.

Người đàn ông nhìn thấy người đến cạnh chỗ của họ, là một cặp vợ chồng trẻ.

Tiêu Khôn Hoằng liếc mắt nhìn một cái, rồi trực tiếp bế cô vợ nhỏ của mình vào bên trong, sau đó thu đôi chân dài của mình ngồi xuống ở phía ngoài.

Xu hướng tâm lý: Không thể để vợ nhỏ của mình ngồi cạnh những người đàn ông khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.