Chương trước
Chương sau
Thi Nhân lập tức yên tâm, cô chỉ vào bức ảnh chụp chung: “Lúc xuất viện, là y tá chụp hình giúp bọn em.”
“Ừ.”
Mặc dù Tiêu Khôn Hoằng nhìn Hách Liên Thành không thuận mắt, nhưng có điều ai bảo lúc đó anh không ở đó cơ chứ?
“Bức này là tình hình trong nhà em, Hách Liên Thành cũng từng ở đây một thời gian, may mắn có anh ta giúp em, mới có thể trải qua đoạn thời gian nhốn nháo rối loạn đó.”
Thi Nhân trần thuật lại tình cảnh lúc đó từng tí một.
Tiêu Khôn Hoằng chăm chú nhìn bức ảnh, hóa ra đây là bộ dạng đứa trẻ lúc nhỏ.
Hóa ra lúc vợ mình mang thai sinh bọn trẻ ra, cũng chưa từng béo lên.
“Mấy trang này không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.”
Thi Nhân nhìn bức ảnh xấu xí lúc mình mang thai sinh con, nhất thời tăng tốc độ, không muốn để anh thấy dáng vẻ xấu xí của mình.
“Để anh xem xem.”
“Ai da không có gì đáng để xem cả, cũng không có bọn trẻ mà.”
“Nhưng có em.”
Tiêu Khôn Hoằng giữ tay cô lại, lật bức ảnh quay về, anh nhìn cô ngồi cạnh đứa nhỏ, khuôn mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ của người mẹ.
“Đừng xem nữa, xấu lắm.”
Thi Nhân có chút ngại ngùng, trực tiếp vươn tay che bức ảnh đi.
Người đàn ông nắm lấy tay cô: “Rất xinh, rất đẹp.”
“Em không tin.”
Thi Nhân cảm thấy cô đang lừa gạt bản thân, căn bản không hề đẹp chút nào.
“Trong mắt anh, em là đẹp nhất, bất kể lúc nào em cũng đều đẹp.”
Tiêu Khôn Hoằng kéo lấy tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, ánh mắt dịu dàng lại trầm ấm, nhìn đến mức Thi Nhân cũng muốn đắm chìm trong đó.
Cô đột nhiên có chút ngượng ngùng, không dám đối mặt với tình cảm nồng nhiệt lại cháy bỏng của anh.
Ai có thể tượng tượng ra một người đàn ông xa cách lạnh lùng, lúc anh si tình lại như một ngọn lửa sáng rực chói mắt như vậy.
Thi Nhân đỏ mặt, tiếp tục lật ảnh: “Đây là lúc đứa trẻ được một trăm ngày.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn đứa trẻ trắng trẻo mềm mại, giống như một con búp bê sứ vậy.
“Lúc này, bọn trẻ không đỏ hỏn như trước nữa, nhìn ra được da bọn trẻ rất trắng.”
“Ừ, giống em.”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng ấm áp, tiếp tục xem ảnh.
Đứa trẻ một tuổi rồi, biết đi rồi.
Lúc đứa trẻ hai tuổi, biết gọi daddy mami rồi.
Thi Nhân còn lật ra một video cho Tiêu Khôn Hoằng xem, bên trong là lúc bọn trẻ vừa mới biết đi.
Bé lớn Mạc Tiểu Bắc là đứa trẻ đầu tiên biết đi, biết nói.
Mạc Tiểu Khê là em gái nhỏ nhất, nên cái gì cũng muộn nhất.
Lúc nhìn thấy các anh mình biết đi, cô bé cũng bò theo, cuống cuồng bi bô bi bô gọi, nước miếng chảy theo cả khóe miệng xuống đất.
Thi Nhân vừa cười vừa nói: “Lúc đó bé ba mãi không biết đi, em cũng sốt ruột chết đi được, nhưng đến bệnh viện kiểm tra thì không có vấn đề gì cả, sau này là Hách Liên Thành nói, bé ba chỉ là lười biếng, muốn em nghĩ cách kích thích đứa nhỏ.”
“Sau đó nghĩ ra cách gì?”
Thi Nhân đưa cho Tiêu Khôn Hoằng xem một video: “Bé ba là một con quỷ tham ăn, cho nên dùng đồ ăn ngon để dụ con bé.”
Trong video Thi Nhân làm đồ ăn ngon, Mạc Tiểu Bắc và Mặc Tiểu Nam chạy đến nhanh như bay.
Nhưng đứa ba Mạc Tiểu Khê chỉ có thể bò trên mặt đất, nhưng lần này trên đất nhiều chướng ngại vật, muốn bò đến đó bắt buộc phải đứng lên.
“A A A!”
Mạc Tiểu Khê phẫn nộ gào lên mấy tiếng, đôi mắt trông mong nhìn Thi Nhân miết.
Có điều lần nay Thi Nhân đã quyết tâm, không để ý đến con gái mình nữa.
Mạc Tiểu Khê ngơ ngác rồi, phát hiện mami không để ý đến mình, chỉ ăn đồ ăn thơm thơm thôi, cô bé cũng muốn ăn mà.
Bé ba chảy nước miếng, cuối cùng cắn răng vịn vào chướng ngại vật mà đứng lên, lắc lư lắc lư bước qua, mặc dù bước đi chưa vững, nhưng rõ ràng là cũng biết đi rồi.
Thi Nhân lúc đó cười khổ.
Hóa ra đứa út đã sớm biết đi, chỉ là lười không muốn đi thôi.
Sao cô lại có thể sinh ra đứa con gái lười như vậy chứ?
Tiêu Khôn Hoằng cười cười: “Thế là biết đi rồi sao?”
“Đúng, từ sau lần đó trở đi, bé ba đã biết đi rồi, lúc cướp đồ ăn cũng chạy rất nhanh ấy.”
Thi Nhân kể lại chuyện của bọn trẻ cho anh từng chút một.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Tiêu Khôn Hoằng không hề cảm thấy lãng phí thời gian, ngược lại anh còn rất vui, Thi Nhân kiên nhẫn kể lại cho anh những chuyện trước đây, bằng với việc anh cũng được trải nghiệm một lần.
Xem hết một cuốn album, Thi Nhân vẫn còn chưa hết ý.
“Thời gian trôi nhanh quá, thoắt cái bọn trẻ đã biết nói, biết đi rồi.”
“Ừ.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Sau này anh sẽ đi cùng mẹ con em.”
“Vâng.”
Thi Nhân ngẩng đầu nhìn anh, đây là người đàn ông mà cô yêu.
Đột nhiên trước mặt tối đen, người đàn ông cúi đầu hôn cô, động tác vừa dịu dàng vừa bá đạo.
Album rơi lộp cộp trên sàn, Thi Nhân ê a mấy tiếng, bị anh giữ cổ tay lại, cô luôn cảm thấy Tiêu Khôn Hoằng của những lúc như này không giống bình thường chút nào.
Có thể là anh đang áy náy.
Thi Nhân nghĩ đến đây, có chút mềm lòng rồi, cô chủ động vòng qua cổ anh, thực ra chuyện đã qua rồi.
Cô biết anh đang cố gắng trở thành một người cha đủ tư cách.
Anh cũng làm rất tốt.
Cả đời này, ai không có chuyện mình tiếc nuối chứ.
Ngày hôm sau, Thi Nhân đương nhiên không thể dậy nổi.
Cô nhìn trần nhà, cảm thấy cuộc sống mình bây giờ, có chút sa đọa.
Nếu không phải bởi vì cô là bà chủ, cô cũng không dám tùy tiện trốn việc như thế này, còn không ai dám đến tìm cô kiếm chuyện.
Thi Nhân ôm mặt mình, cảm thấy mình sa đọa rồi, thực sự ấy.
Lúc này, điện thoại vang lên tiếng chuông.
Thi Nhân nhìn facetime của Mạc Tử Tây, cô nhặt quần áo ngủ lên mặc, sau đó mới nhận điện thoại: “Alo, Tử Tây.”
“Ôi trời ơi, chị còn chưa dậy sao? Phi phi, nhìn biểu cảm của chị là biết tối qua chắc chắn mệt nhoài rồi phải không, quả nhiên cuộc sống của bà chủ không giống nhau.”
Nghe Mạc Tử Tây trêu đùa, mặt Thi Nhân đỏ lên: “Không có, chỉ là chị có chút không thoải mái mới ngủ nướng thôi.”
“Trước khi nói câu này, chị có thể che đi vết trên cổ chị trước rồi hãy nói không?”
Thi Nhân vội vàng che cái cổ, sau đó hướng camera điện thoại lên trần nhà: “Em có chuyện gì, mau nói.’ “Không có gì, chỉ là muốn hỏi hôm nào hai người đến đây, Nhất định phải đến trước đấy, em đã nghĩ xong đưa hai người đi đâu chơi rồi.”
“Được, tối nay chị sẽ hỏi, quyết định xong thời gian sẽ nói cho em.”
“Vâng, cứ vậy trước đi.”
Mạc Tử Tây ngắt điện thoại, sau đó quay đầu nhìn người con gái đang ngồi trên sô pha trong phòng khách: “Sao hôm nay đến sớm thế?”
“Ừ, qua đây hỏi ông nội chút chuyện về buổi tiệc.”
Bạch Mỹ Đình giả bộ lơ đãng mở miệng: “Vừa nãy cô facetime với ai vậy, nghe nói quan hệ của cô với bà chủ Tiêu của tập đoàn Quang Viễn không tôi.
“Chính là cô ấy, quan hệ cũng được.”
Biểu cảm Mạc Tử Tây không mặn không nhạt, không biết vì sao cô không thể thích Bạch Mỹ Đình được.
Luôn cảm thấy người con gái này có chút giả tạo.
“Vậy khi nào ông chủ Tiêu mới qua đây vậy? Dù sao cũng là khách quý của nhà họ Mạc, đến lúc đó phải tiếp đón chu đáo.’ “Vậy không cần cô bận tâm đâu, bạn bè của tôi, tôi nhất định sắp xếp tốt.”
“Tử Tây, có phải cô có ý kiến gì với tôi không? Em luôn cảm thấy cô không thích tôi lắm.”
Bạch Mỹ Đình nhìn cô chủ của nhà họ Mạc.
Từ khoảnh khắc cô ta đến nhà họ Bạch trở đi, đã điều tra tài liệu của tất cả mọi người trong nhà họ Mạc, tính cách rất tốt, trước mắt quan hệ của cô ta với người nhà họ Mạc đều không tồi.
Nhưng chỉ có cô chủ Mạc này là ngoại lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.