Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng không thay đổi, cũng không nói chuyện. Đáy mắt Thi Nhân lóe lên một tia không nhẫn tâm: “Mẹ của cháu đã làm sai, nên phải nhận sự trừng phạt.” “Hải Đào, con qua đây cho mẹ, mẹ không cho phép con cầu xin bọn họ. Con có tiền rồi, con phải tự mình trở nên mạnh mẽ hơn, có nghe hay không?” Hải Đào quay đầu lại, giọng nói kèm theo tiếng khóc: “Con chỉ muốn mẹ.” Vương Ngọc San cũng không chịu đựng được mà rơi nước mắt: “Con đi qua đây cho mẹ, có nghe hay không?” Hải Đào lau đi nước mắt, bước quay trở lại. Vương Ngọc San nhìn con trai qua tấm kính chắn: “Mẹ có lỗi với con, nhưng số tiền này cũng đủ bù đắp cho con rồi. Con hãy sống cho tốt vào, chăm chỉ học hành. Con đừng như mẹ, sống như một trò đùa.” Hải Đào vẫn cứ mãi khóc lóc ầm ĩ. Thi Nhân ở bên cạnh nhìn thấy vậy, cũng nhịn không được quay đầu đi. Nếu sớm đã biết sẽ như vậy, thì tại sao cứ phải cố chấp chứ. Thời gian không còn nhiều, Vương Ngọc San đứng dậy nhìn Thi Nhân: “Nếu theo pháp lý mà nói, Tiêu Khôn Hoằng vẫn là người giám hộ của Hải Đào, đừng để đứa bé đi theo nhà họ Thi. Nếu hai người không muốn chăm sóc nó, thì hãy đưa nó ra nước ngoài, đừng để nhà họ Thi tìm thấy nó.” Mặc dù những số tiền đó, cô ta không thể sử dụng được nữa. Nhưng Hải Đào sẽ thay cô ta tiêu những số tiền đó, cô ta cũng nghĩ thông suốt rồi, dù cho đến cuối cùng, cô ta vẫn không có thua một cách thảm hại. Thi Nhân gật đầu: “Được, thành giao.” “Thi Nhân.” Vương Ngọc San đứng bên trong cánh cửa kính, nhìn trông rất chật vật và hốc hác trong bộ đồng phục tù nhân. Cô ta lớn tiếng nói: “Hãy tìm một gia đình tốt cho Hải Đào, trước đây là tôi có lỗi với chị, nhưng tôi cũng đã lập tức nhận được quả báo rồi. Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến đứa bé, đều là do tôi đã tự mình quyết định sinh ra nó.” Nếu như không phải vì lòng tham của cô ta, đứa bé này sẽ không có cơ hội bước đến thế giới này. “Tôi biết rồi, nếu như tôi thật sự muốn so đo, thì tôi đã không dẫn nó đi gặp cô lần cuối rồi.” Thi Nhân có phải nên cảm thấy vui mừng không đây. Vào khoảnh khắc cuối cùng Vương Ngọc San cũng tỉnh ngộ được, ít nhất là cô ta có đối xử khác biệt với Hải Đào. Cũng tốt thôi, ít nhất Hải Đào bước đến thế giới này, cũng không phải là không được người mong đợi. Thời gian thăm viếng kết thúc. Trợ lý Tiêu ôm lấy Hải Đào đang khóc lóc ầm ĩ rời đi, đứa bé khóc lóc trong đau đớn, cứ giống như một con thú nhỏ bị bỏ rơi, đang cáu kỉnh và gào thét. Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh dõi theo. Mãi cho đến khi Hải Đào ra tay đánh trợ lý Tiêu, còn cào vào mặt của trợ lý Tiêu, thì Tiêu Khôn Hoằng lúc này mới lạnh lùng bước về phía trước, anh lôi Hải Đào xuống: “Đừng tức giận với những người đối xử tốt với mình.” “Chú là người xấu, tôi hận chú.” Hải Đào nhìn về phía Tiêu Khôn Hoằng, đáy mắt mang theo hận ý. “Nhưng cháu quá yếu đuối, chỉ khi cháu trở nên lớn mạnh, cháu mới có đủ tư cách đứng trước mặt chú mà nói chuyện, cháu có hiểu hay không?” Hải Đào bị dọa cho sợ hãi. Thi Nhân bước đến, rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho Hải Đào: “Chúng tôi sẽ đưa cháu ra nước ngoài như lời mẹ cháu đã nói. Mẹ cháu cũng không nhất định sẽ chết ở đây, nếu như là án tù chung thân, sau này lớn lên cháu có thể quay lại gặp mẹ mình, trước sau vẫn còn có ngày đoàn tụ.” Hải Đào sửng sốt: “Thật sao?” “Thật, cô không cần thiết phải nói dối cháu.” Hải Đào nhất thời bình tĩnh trở lại, lúc nãy đứa bé cho rằng mẹ mình chết chắc rồi. Nhất thời rơi vào tuyệt vọng và cảm thấy cả thế giới đều mắc nợ mình. Thi Nhân sờ sờ đầu của đứa bé, nhưng đứa bé có chút kháng cự, cô cũng không miễn cưỡng: “Hãy suy nghĩ cho kỹ những lời mà mẹ cháu vừa nói, khi nào cháu nghĩ thông suốt rồi, chúng tôi sẽ đưa cháu rời đi.” Hải Đào cúi đầu không nói chuyện, cũng không còn cáu kỉnh nữa. Trợ lý Tiêu thở phào nhẹ nhõm và dẫn Hải Đào đi về trước. Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Em không cần phải làm như thế này.” “Nhưng mà đứa bé chỉ là một đứa trẻ, bây giờ đối xử tốt với nó, ít nhất là đứa bé sẽ không có mầm mống hận thù trong lòng, sau này sẽ không hư đốn. Tránh cho sau này lớn lên nó sẽ quay lại tìm anh để trả thù.” Những ân oán của thế hệ trước, đừng nên tiếp tục tiếp diễn đến thế hệ sau này nữa, cũng không có ý nghĩa gì. Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay của cô: “Anh đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn.” Vợ anh rộng lượng như vậy, anh cảm thấy mình có chút lòng dạ hẹp hòi. Nhưng bây giờ anh đang rất hạnh phúc, anh không cần phải đặt hạnh phúc của mình dựa trên sự đau khổ của người khác. Ở phía bên kia, sau khi Vương Ngọc San thăm viếng xong, cô ta nhìn lính canh nói: “Tôi muốn ghi lại lời khẩu cung, hết thảy mọi chuyện đều là do Tiêu Vinh chỉ thị, anh ta mới là người đứng sau chuyện này.” Nếu như cô ta đã không thể ra ngoài, thế thì cô ta cũng sẽ không để cho Tiêu Vinh ra ngoài. Cho dù có chết, cô ta cũng sẽ kéo theo Tiêu Vinh cùng nhau chôn cùng. Tiêu Vinh nếu còn sống đi ra ngoài, anh ta nhất định sẽ đối phó với Tiêu Khôn Hoằng bọn họ, đến lúc đó Hải Đào nói không chừng cũng sẽ bị dùng để lợi dụng, cô ta sẽ không cho phép điều này xảy ra. Cô ta nhất định sẽ cắn chết Tiêu Vinh không buông tha. Bầu trời từ từ chuyển tối. Thi Nhân nhìn con đường bên ngoài và ngạc nhiên nói: “Đây không phải là con đường về nhà.” “Anh sẽ đưa em đến một nơi.” Thi Nhân đoán đi đoán lại, cũng đoán không ra. Nhưng rất nhanh cô đã nhìn thấy ký hiệu của Nam Sơn, anh dẫn mình đến đây để làm gì? Chiếc xe dừng ở ven đường, Tiêu Khôn Hoằng đi xuống mua đồ lễ thờ cúng, cất vào trong cốp xe, sau đó mới vòng lại lái xe đi tiếp. Tiêu Khôn Hoằng nhìn vào một góc rẽ nào đó: “Em còn nhớ nơi này không?” “Nhớ chứ, lần đó nếu không có anh, em khẳng định sẽ gặp tai nạn.” Lúc ấy Tiêu Khôn Hoằng vì cứu mình, mà bị thương rất nghiêm trọng, còn suýt chút nữa mất mạng. Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ dường như đã trải qua mấy đời vậy. “Người chỉ thị chuyện này đã được điều tra ra rồi, chính là do Tiêu Vinh làm.” Tiêu Khôn Hoằng không nhanh không chậm nói, anh nhìn về con đường phía trước, lúc đó anh thực sự rất sợ sẽ bị mất cô lần nữa. Hiện tại Thi Nhân nghe được tên của Tiêu Vinh, cô lại không khỏi cảm thấy đau đầu. Tại sao anh ta lại cứ như âm hồn không chịu buông tha thế này. Không bao lâu, xe đã đến nghĩa trang Nam Sơn. Thi Nhân đứng ở chỗ này, cô cũng không nghĩ tới Tiêu Khôn Hoằng sẽ dẫn mình đến đây để cúng tế mẹ của cô? Nhưng khi bước vào trong, cô phát hiện nơi mình đang đến không phải là nghĩa trang của mẹ cô. Mà là ở phía bên kia, nghĩa trang ở đó đã được khai phá trước đây, cụ thể đã có một thời kỳ rồi. Thi Nhân bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó mới dần dần hoàn hồn lại, anh muốn dẫn mình đi bái tế người nào đây. Nói đến đây, cô chưa bao giờ nghe thấy Tiêu Khôn Hoằng nhắc đến cha mẹ của anh. Tiêu Khôn Hoằng dừng lại ở một nơi nào đó, phía trước có hai bia mộ sát bên cạnh nhau, phía trên có bức ảnh đen trắng của nam và nữ trẻ tuổi trên đó. Thi Nhân nhìn vào bức ảnh của người đàn ông trẻ tuổi kia, cô đột nhiên nhận ra rằng ông ấy thật sự có chút giống với Tiêu Khôn Hoằng. “Đây là cha mẹ của anh.” Tiêu Khôn Hoằng đứng trước bia mộ, giới thiệu với Thi Nhân, sau đó đặt vật tế trước bia mộ. Thi Nhân vội vàng đến giúp đỡ, trông có chút luống cuống tay chân, cô nhìn bia mộ, rồi thận trọng nói: “Bác trai, bác gái, xin chào hai người, con tên là Thi Nhân.” “Em gọi họ là gì cơ?” “À đúng rồi, ba, mẹ.” Thi Nhân sửa cách xưng hô thành ba mẹ, hiện tại cô và Tiêu Khôn Hoằng là mối quan hệ vợ chồng. Cô kéo góc quần áo của Tiêu Khôn Hoằng: “Anh không nói là đến gặp hai người họ sớm hơn, em có thể dẫn theo bọn nhỏ đến đây gặp ông bà.” “Lần sau đi.” Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở trước bia mộ, anh kéo kéo cà vạt, hoàn toàn không còn hình tượng hoàn mỹ thường ngày. Thi Nhân biết anh có chuyện muốn nói, nên cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh, rồi liếc nhìn tấm ảnh: “Mẹ anh thật đẹp, hẳn là rất dịu dàng.” “Không, thực ra bà ấy không dịu dàng, tính khí bà ấy có chút cộc cằn.” Tiêu Khôn Hoằng nhìn bức ảnh của mẹ mình, người phụ nữ trên đó mỉm cười dịu dàng, giống như có ánh sáng trong đáy mắt bà ấy vậy. “Vậy đúng thật là không thể nhìn ra được, cha của anh trông khá giống anh đấy, quả nhiên gen gia đình vô cùng lớn mạnh. Nhưng cha của anh cho người cảm giác rất là anh tuấn, các đường nét ngũ quan trên khuôn mặt của ông ấy cũng rất sâu, giống như những người mẫu trên sàn catwalk vậy.” Lời của Thi Nhân còn chưa kịp nói xong, thì đã bị vỗ vào đầu. Giọng điệu của người đàn ông u oán nói: “Đừng nhìn nữa, ông ấy lớn tuổi hơn anh nhiều đó, hơn nữa tính tình cũng ngang như mẹ anh vậy, em đừng bị khuôn mặt đó lừa.” “Anh cảm thấy tính khí của anh tốt lắm sao?” Người này thực sự rất nhỏ nhen. Đúng thật là vua ghen tuông, cô khen cha của anh một chút thôi cũng không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]