Buổi sáng, bé Bánh bao rất vui vẻ, thay bộ váy vàng nhạt, đi đôi tất trắng và đôi giày gắn trân châu màu đỏ. Trong tay bé cầm một chiếc nơ bướm, chạy bước nhỏ tới phòng sách. “Cha ơi, cha ơi.” Tiếng trẻ con non nớt vang vọng trên hành lang. Đúng lúc này, Tiêu Khôn Hoãng đang ở trong phòng sách mở cuộc họp video, hôm nay anh phải đưa cả nhà đi chơi nên không có thời gian tới công ty. Cuộc họp vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì đứa bé đã chạy tới. Nét mặt của người đàn ông vốn nghiêm nghị trong màn hình dần trở nên mất tự nhiên, quay đầu nhìn bé Bánh bao chạy từ cửa vào, chỉ thấy một vệt màu vàng nhạt vụt qua như một cơn gió. Mợ Hồng đứng ở cửa, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, ông chủ.” Tiêu Khôn Hoãng xua tay, nhìn con gái nhỏ: “Sao thế con?” “Thắt nơ bướm cho con.” Đứa nhỏ rất vui vẻ, trèo lên lòng cha, bàn làm việc quá cao so với bé, chỉ để lộ ra đôi mắt bé. Bé nhìn máy tính, dùng giọng nói non nớt hỏi: “Cha đang làm việc ạ?” “Ừm” “ồ, vậy cha thắt nơ bướm cho con đi.” Đứa nhỏ để dây buộc tóc màu đỏ lên bàn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Tiêu Khôn Hoằng đợi anh buộc tóc cho mình. Tiêu Khôn Hoằng đâu có biết thắt nơ bướm? Anh cầm dây buộc tóc trong tay, không biết phải làm sao, nhưng lại không thể từ chối yêu cầu của con. Lúc này các nhân viên cao cấp đang ngồi họp giống như không dám hít thở không khí. Ôi trời ạ, khoảnh khắc kỳ diệu gì thế này? Hóa ra ba đứa trẻ trong lời đồn là con của Tiêu Khôn Hoãng. Nghe nói có hai anh trai và một em gái. Bé gái vừa chạy vào có lẽ là em gái, giọng nói quá đáng yêu. Quan trọng là tổng giám đốc Hoäng còn nhẫn nhịn, không tức giận chút nào. Còn thắt nơ bướm cho con gái! Tiêu Khôn Hoằng vừa thắt nơ bướm, vừa liếc nhìn màn hình máy tính: “Tiếp tục báo. cáo đi.” Các nhân viên lại tiếp tục nói. Nhưng bên phía Tiêu Khôn Hoằng chốc chốc lại có tiếng trẻ con non nớt gọi cha, tiếng gọi cực kỳ ngọt. Loay hoay nửa ngày trời, sau lưng tổng giám đốc Hoằng ướt đẫm mồ hôi. Nhìn thì đơn giản nhưng dây buộc tóc lại không dễ điều khiển như thế, rất dễ bị tuột. Không lâu sau, Thi Nhân thay quần áo. xong cho các con trai, mới phát hiện không thấy con gái nhỏ đâu, chạy vội qua đây thì thấy bé Bánh bao ngồi trong lòng Tiêu Khôn Hoằng, anh nhăn mày, nghiêm túc nghiên cứu dây buộc tóc màu đỏ của con gái. Đáy mắt cô hiện lên ý cười. Thi Nhân đi qua đó, cầm dây buộc tóc lên: “Hóa ra cũng có chuyện anh không làm được cơ.” Chỉ trong nháy mắt, cô đã thắt cho con gái một chiếc nơ bướm rất đẹp. Tiêu Khôn Hoãng nhăn mày. Rõ ràng anh cũng làm như thế, chẳng qua trong tay anh nó không nghe lời như vậy. “Ý, cha ngốc quá nha.” Đứa bé ghét bỏ nói rồi tuột xuống khỏi lòng anh đi mất. Điển hình của việc không tim không phổi Thi Nhân không nể mặt nói: “Tổng giám đốc sau này phải chăm chỉ học tập chút, tránh bị con gái ghét bỏ.” Biểu cảm của anh hơi kỳ quái Bỗng nhiên người anh dựa ra đẳng sau, nói: “Phu nhân, trước mặt người ngoài cho anh chút mặt mũi đi.” Thi Nhân: “?” Tới khi tiếng ho khan phát ra trong máy tính cô mới biết anh đang họp qua video. Trời ạ. Khuôn mặt Thi Nhân đỏ hồng, xoay người bỏ chạy. Sao lần nào nếu không phải mất mặt thì cũng là chuẩn bị mất mặt vậy? Còn cho người ta sống không vậy? Tiêu Khôn Hoãng nhìn phu nhân của mình hoảng loạn chạy mất, không kìm được nở nụ cười, lúc nhìn vào màn hình máy tính, nụ cười của anh đã biến mất. Không khí có chút ngượng ngùng. Một nhân viên cấp cao nói: “Tôi cũng có một cô con gái, lúc nhỏ rất thích làm điệu, lúc đầu tôi không biết làm gì cả, sau này. cũng biết tết bím tóc cho con bé khá đẹp.” “Tôi cũng có con gái nhưng hình như chưa tết tóc cho con bao giờ.” Nhân viên lãnh đạo cấp cao đều là một nhóm đàn ông công việc bận rộn €ó người đã kết hôn, có người đã ly hôn, bọn họ ở tuổi này đa số đều đã có con. Vốn là một buổi họp nhưng lại vì bên Tiêu Khôn Hoằng bỗng xuất hiện một đứa trẻ mà trở thành buổi chia sẻ của những ông bố bỉm sữa. Tiêu Khôn Hoằng nghe một lúc, anh cảm thấy mình làm khá tốt Ít nhất anh biết tết tóc cho con gái. Tiêu Khôn Hoằng trong lòng nhớ kỹ chuyện này. Ngón tay anh đập trên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng: “Số liệu vừa rồi có vấn đề, ải tính toán lại. Thời gian dự định rút ngắn Mấy lãnh đạo cao cấp hai mặt nhìn nhau, ban nãy không phải ông chủ bận nghiên cứu cách thắt nơ bướm à? Sao còn chú ý được số liệu có vấn đề? Quả nhiên, ông chủ đúng là ông chủ. Tiêu Khôn Hoãng nhìn mấy quản lý cấp cao, chính là người ban nãy nói mình biết tết tóc rất đẹp, nói: “Chốc nữa kết bạn zalo với tôi: Dứt lời, tắt màn hình. Quản lý cao cấp bị điểm danh đó đồng thời nhận được sự chú ý tất cả mọi người. Muốn biết ông chủ bình thường chỉ đánh giá giá trị của một người qua công việc, hôm nay lại vì tết bím tóc mà thay đổi thái độ? Vậy bọn họ về có nên học một chút, tránh ông chủ nghĩ bọn họ không chăm sóc gia đình? Dù sao ông chủ cũng muốn học làm ông bố bỉm sữa. Làm cấp dưới của ông chủ cũng phải theo kịp. Một ông chủ biết chăm lo gia đình chắc chắn không thích một cấp dưới không biết chăm lo gia đình. Tiêu Khôn Hoãng rời khỏi phòng sách, thấy ba đứa trẻ đều thay quần áo xong rồi. Màu sắc, kiểu dáng quần áo không khác nhau lắm. “Cha đi thay đồ đi” Bé Bánh Bao từ lúc ngủ dậy đã rất vui vẻ. Tiêu Khôn Hoằng kinh ngạc hỏi: “Cha cũng phải thay đồ à?” Anh nghĩ rằng mình mặc tây trang như bình thường là được rồi “Tất nhiên rồi, đi du lịch mùa thu phải mặc quần áo giống nhau, cả nhà phải mặc giống nhau.” Đối mặt với yêu cầu mãnh liệt của bé Bánh Bao, Tiêu Khôn Hoằng chỉ có thể làm theo. Anh quay về phòng, nhìn chiếc áo màu cam, lông mày hơi co gi Anh luôn thích mặc quần áo màu đen, màu xám hoặc màu trắng, hiếm khi mặc quần áo màu sắc sặc sỡ. Đây là thử thách không nhỏ cho anh. “Thế nào? Không thích à?” Thi Nhân đi vào trong phòng, thấy anh mặt ủ mày chau, từ lúc nãy cô đã chú ý tới biểu cảm của anh, nghĩ tới màu sắc cả tủ quần áo của anh, đại khái đã hiểu được tại sao anh lại chau mày rồi. “Chưa mặc màu này bao giờ, khó quá.” Tiêu Khôn Hoằng nhìn vợ mình mặc yếm màu cam, kết hợp với tóc tết hai bím, vừa trẻ trung vừa năng động, Hoàn toàn không nhìn ra được cô là mẹ của ba đứa trẻ, nhìn như sinh viên vậy. Trong lòng anh không thoải mái lắm, vợ mình nhìn trẻ như vậy, nếu mình mặc không phù hợp không phải mất mặt à? Thi Nhân hoàn toàn không biết anh đang khó xử cái gì. Cầm áo len và quần yếm lên có chút do dự hỏi: “Hay anh chỉ mặc áo len thôi?” “Không mặc quần?” “Quần thì thôi đi, cái quần trắng hôm qua anh mặc cũng đẹp lắm.” Thi Nhân đi vào phòng quần áo, lấy một chiếc quần ra cho anh Tiêu Khôn Hoãng ném chiếc quần yếm ra xa, quá trẻ con, nếu anh mặc vào, nhỡ có ai thấy được thì mặt mũi ném đi đâu? Anh có giới hạn của mình Thỏa hiệp xong, anh cởi tây trang trên người, lộ ra dáng người cường tráng. Ha ha, trông cũng không tồi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]