“Sao vậy, không thể xuất viện sao?” Thi Nhân đã hỏi bác sĩ từ lâu, vết thương trên đầu Tiêu Khôn Hoằng cần tĩnh dưỡng, thân thể bị thương cũng phải từ từ phục hồi. Bây giờ đã qua mấy tháng, việc đi lại của anh đã không thành vấn đề. “Có thể, nhưng còn chút chuyện cần xử lí.” Tiêu Khôn Hoằng nghĩ nghĩ, cũng không giấu giếm cô: “Không phải là không thể xuất viện, mà là tạm thời tôi không thể lộ diện.” Thi Nhân đã hiểu: “Anh có kế hoạch gì rồi?” “Ừ, anh không thể nói được. Phải xem tình huống thế nào đã, đại khái là anh biết Tiêu Vinh ở đâu rồi.” “Anh ta ở đâu?” Ánh mắt Thi Nhân lạnh lẽo, hiện tại, cái tên Tiêu Vinh này là kẻ thù số một trong lòng cô. Tính kế cô lâu như vậy, lúc nào cũng lấy bọn trẻ ra chơi bài tình cảm. Về mặt diễn xuất, Tiêu Vinh chính là người xuất sắc nhất. “Ở bệnh viện tư của nhà họ Tiêu với ông cụ.” “Không phải ông cụ hận anh ta muốn chết sao? Làm sao ở cùng nhau được?” Quản gia nhà họ Tiêu đã tới đây mấy lần, nếu bây giờ còn chưa rõ bản chất lòng lang dạ sói của Tiêu Vinh, vậy thì Thi Nhân cũng không biết phải nói sao nữa. “Biết, nhưng không làm gì được anh ta.” Tiêu Khôn Hoằng hiểu vì sao Tiêu Vinh lại làm vậy, một mặt là để giam cầm ông cụ, mặt khác là để ông cụ không thể làm bất kì điều gì khác, tỉ như sửa đổi di chúc. Thi Nhân trầm mặc, nhìn người đàn ông trước mặt, hóa ra anh đã bí mật sắp đặt mọi thứ. “Được rồi, vậy tạm thời không xuất viện nữa.” Thi Nhân không biết sự sắp xếp của anh, cô cứ nghĩ rằng anh không chịu đi vì muốn dỗ dành mình. “Ở bệnh viện rất nhàm chán đúng không?” Tiêu Khôn Hoằng nắm tay cô, sờ nắn từng ngón tay, trắng nõn thon dài, nhưng lại có vết chai. Đây là vết chai do cô cầm dụng cụ để lại. Tự nhiên anh lại thấy đau lòng, thật ra cô không cần làm gì cả, cũng không cần cực khổ như vậy, anh muốn cô giống như những phu nhân khác, mỗi ngày chỉ cần ăn chơi ngủ nghỉ là được. Nhưng bà chủ nhỏ nhà anh rất ưu tú, giống như mặt trời trên cao vậy. “Không sao, chỉ là bỏ bê công việc quá lâu, e là lúc đi làm lại sẽ bị người ta đàm tiểu.” “Công ty là của em, ai dám nói xấu chứ.” Nghe câu này, vẻ mặt Thi Nhân nghiêm túc hắn lên: “Thật ra có một chuyện tôi rất muốn hỏi anh.” “Muốn hỏi về việc phân chia tài sản?” Tiêu Khôn Hoằng nhìn là biết cô muốn hỏi cái gì, sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Để đề phòng thôi, dù sao em cũng dẫn theo ba đứa con của anh còn gì, không thể để em và con ngủ ngoài đường được.” Thi Nhân nghiêm túc: “Lúc đó hình như anh chưa biết tụi nhỏ là con anh.” Thời điểm phân chia tài sản e là còn sớm hơn. Khi đó, đối với Tiêu Khôn Hoằng, bọn trẻ không phải là con anh, cô cũng không xuống nước làm dịu quan hệ với anh. “Vậy tại sao anh ấy lại chuyển nhượng tài sản cho mình?” Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng mất tự nhiên: “Xem như là bồi thường đi, dù sao em cũng sinh con cho anh, mặc dù không giữ được nó.” “Giữ được.” “Lúc đó anh chẳng biết gì, em lừa anh thảm như vậy, anh cũng đâu có so đo với em.” Trong mắt Tiêu Khôn Hoằng có ý ám chỉ, Thi Nhân quay đầu đi, giả bộ không thấy, đây là hai chuyện khác nhau mà. Nhưng anh không chịu từ bỏ, chọt chọt mặt cô: “Đúng không?” Thi Nhân đẩy tay anh ra, nhìn anh: “Hóa ra anh đã thích tôi từ lâu như vậy. Cô thật sự rất bất ngờ, lúc đó cô vẫn luôn phòng bị Tiêu Khôn Hoằng, sợ anh và nhà họ Tiêu cướp con của cô. Bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là suy đoán của cô thôi. Thêm vào đó còn có Tiêu Vinh châm ngòi ly gián. Kết quả Tiêu Khôn Hoằng không phải loại người đó, nếu anh thật sự là người âm hiểm quỷ quyệt, làm sao có thể chuẩn bị thỏa thuận phân chia tài sản từ sớm như vậy. “Đó là anh đề phòng trước, nếu không kí thỏa thuận thì sẽ rơi vào tay nhà họ Tiêu, nếu đã vậy anh thà giao cho em còn hơn.” It ra Thi Nhân còn sinh con cho anh và ở cùng anh một thời gian. May mắn, ông trời vẫn rất tốt với anh, mấy đứa trẻ là con của anh. Đôi môi mỏng cong lên, anh nói: “Có lúc anh nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh đó.” “Mơ thấy gì?” “Mơ thấy em.” Thi Nhân không muốn nói chuyện với anh nữa, còn chưa chịu thôi nữa. Sau lưng truyền đến giọng nói của Tiêu Khôn Hoằng: “Trong mơ, em rất ngoan ngoãn, để anh thích làm gì thì làm.” “Rầm.” Cửa đóng lại, người đi mất. Tiêu Khôn Hoằng đưa tay sờ cằm, cười một hồi, xong hình như nhớ tới gì đó, nụ cười trên mặt anh tắt ngúm. Anh lấy điện thoại qua gửi mấy tin nhắn, sau đó chờ Diệp Tranh và trợ lí Tiêu tới. Anh ngẩng đầu: “Bệnh viện bên kia có động tĩnh gì không?” Trợ lí Tiêu trả lời: “Không có, Tiêu Vinh không ra ngoài, vẫn luôn ở trong bệnh viện. Vương Ngọc San và Hải Đào cũng ở đó.” Nghe thấy tên Hải Đào, Tiêu Khôn Hoằng có chút phản ứng. Dù sao trước kia cũng nuôi dạy như con trai nhiều năm như vậy. Tiêu Khôn Hoằng biết Vương Ngọc San và Hải Đào mất tích tám phần mười có liên quan đến Tiêu Vinh, nhưng hai mẹ con nhà này không thể tạo ra uy hiếp gì cho anh. Anh không hiểu, vì sao Tiêu Vinh lại đưa mẹ con bọn họ đi, còn để trong bệnh viện. Chuyện khác thường, nhất định là có nguyên nhân. Tiêu Vinh sẽ không vô cớ giữ lại mấy thứ phế vật, bây giờ Vương Ngọc San và Hải Đào đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Diệp Tranh mở miệng: “Làm sao bây giờ? Dẫn người đến bệnh viện tiêu diệt luôn đi, miễn cho bị phát hiện, tên nhãi kia lại chạy mất.” “Không cần, anh ta đã biết, nhưng không đi.” Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng sâu thẳm: “Anh ta đã muốn chơi, vậy tôi chơi cùng anh ta.” Lần này, anh muốn tự mình cho Tiêu Vinh biết một chuyện, từ đầu tới giờ là do anh mặc kệ anh ta mà thôi. Bàn giao mọi chuyện xong, Tiêu Không Hoằng dừng lại, nói: “Để ý đứa bé một chút, tìm cơ hội đưa nó ra ngoài.” “Anh ba, anh dẫn đứa bé ra, không sợ Thi Nhân nghĩ nhiều?” “Đưa ra nước ngoài đi.” Tiêu Khôn Hoằng thấy hình như anh già rồi, hoặc là vì sao đó, luôn cảm thấy mình đã mềm lòng hơn nhiều. Lần này Diệp Tranh không phản bác nữa: “Dẫn đứa nhỏ ra, vậy Vương Ngọc San thì sao?” “Quan tâm cô ta làm quái gì.” Ánh mắt anh lạnh như băng, đứa trẻ vô tội, nhưng người lớn thì có tội. Diệp Tranh không ngoài ý muốn chút nào, anh ba vẫn là anh ba ngày trước, anh ta còn nghĩ Thi Nhân đã thay đổi anh ba rồi chứ. Như vầy là Diệp Tranh yên tâm rồi. Có đôi khi không thể mềm lòng, nếu không cuộc sống của bạn sẽ bị hủy hoại. Đã tàn nhẫn rồi thì cứ tàn nhẫn tiếp đi. Cuối cùng, Diệp Tranh nhớ tới gì đó, ánh mắt không có ý tốt : “Anh vẫn còn giả bệnh? Không sợ chị dâu ghét bỏ anh không được?” “Biến đi!” Tiêu Khôn Hoằng quăng qua một ánh mắt sắc như dao, sau đó nói một câu: “Chuẩn bị chút đi, tôi sẽ xuất viện.” Đã đến nước này, ở lại thêm nữa cũng chẳng ích gì. Trong lòng như thế nào đều đã hiểu rõ, giằng co lẫn nhau, chỉ chờ đợi phán quyết cuối cùng. Ngày thứ hai, Thi Nhân nghe bác sĩ nói xong thì ngây ngẩn cả người. Xuất viện? Không phải hôm qua mới nói có chuyện, không thể xuất viện à? Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh mở miệng nói: “Có thay đổi, có thể xuất viện rồi.” Thi Nhân liếc anh một cái, trước mặt nhiều người như vậy cô cũng không hỏi thêm gì nữa. Cô gật đầu: “Xuất viện là được.” Ở đây thật khó chịu, ai muốn ở mãi trong bệnh viện làm gì chứ. Chẳng qua trong lòng cô vẫn có điều băn khoăn, lúc thu dọn đồ đạc, cô lén xuống lầu tìm bác sĩ. Vừa lúc gặp được Diệp Tranh, anh ta hỏi: “Chị muốn hỏi tình huống của anh ba hả?” “Ừ.” “Cơ thể vẫn ổn, chỉ là máu tụ trong não vẫn còn, chuyện này cũng không còn cách nào khác.” Thi Nhân thất vọng, cứ tưởng đã tốt hơn rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]