Chương trước
Chương sau
Thi Nhân hít một hơi thật sâu và kiên nhẫn trả lời, “Khó chịu ở đâu?”
Nếu không phải vì ba đứa trẻ, anh đã không bước vào bờ vực của cái chết.
Đến bây giờ, tình trạng tụ máu trong não của anh vẫn còn, không biết khi nào mới thuyên giảm.
Nhưng Tiêu Khôn Hoằng chưa bao giờ thể hiện ra.
Đôi khi, Thi Nhân gần như quên rằng Tiêu Khôn Hoằng là một bệnh nhân, anh thực sự quá mạnh mẽ.
Những người quá mạnh mẽ sẽ khiến mọi người bỏ qua nỗi đau của người đó.
“Chóng mặt.”
Tiêu Khôn Hoằng dựa vào trên giường, mệt mỏi nhìn cô, xoa xoa thái dương, mặc dù anh chỉ tìm bừa một lý do, nhưng đúng là thỉnh thoảng đầu anh cũng đau nhói lên.
“Chóng mặt? Có phải rất khó chịu không? Có cần tôi gọi bác sĩ không?”
Thi Nhân nghe thấy anh nói chóng mặt, trái tim cô nhói lên.
Chắc không phải anh tái phát bệnh chứ?
“Không cần.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô, ánh mắt lấp lánh nói: “Anh muốn uống nước.”
Thi nhân quay đầu lại để rót nước cho anh, nhưng khi anh nhận cốc nước, tay anh rung lên, khiến Thi Nhân sợ hãi. Cô không buông tay ra: “Để tôi đi.”
Tiêu Khôn Hoằng rất bình tĩnh thu tay lại, thoải mái để vợ bón nước cho mình, làm bệnh nhân cũng không khó chịu lắm nhỉ.
Tiêu Khôn Hoằng rất thích nhìn vợ ở bên cạnh mình, như một chú ong nhỏ, suốt ngày cằn nhằn dặn dò anh phải làm chuyện này chuyện kia không dứt.
Lúc trước chắc chắn anh sẽ cảm thấy phiền phức, nhưng bây giờ anh không cảm thấy phiền phức như vậy nữa.
Thi Nhân ở bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng suốt buổi sáng, sao anh đột nhiên lại cảm thấy khó chịu, cô luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ đến hoạt động vào buổi chiều, cô lại xốc lại tinh thần.
Cô ấy đang ở đây, nên có lẽ Diệp Tranh đã sắp xếp ổn thỏa cho ba đứa con của cô.
Điện thoại của Thi Nhân đổ chuông, cô nhìn thấy tin nhắn của Diệp Tranh: “Xuống đi.”
Có lẽ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Thi Nhân khẽ nhếch khóe miệng, đặt điện thoại quay đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Bên ngoài thời tiết có vẻ tốt, anh có muốn đi dạo không?”
Người đàn ông quay đầu lại, quả nhiên ánh nắng bên ngoài rất đẹp.
Đương nhiên anh cảm thấy rất thích, nhưng anh lại nghĩ đến việc mình bây giờ đang là bệnh nhân, đi ra ngoài đi dạo có phải khiến anh trở nên rất giả tạo không?
Tiêu Khôn Hoằng suy nghĩ một chút, mới trả lời: “Không đi, anh muốn nghỉ ngơi một chút.”
Thi Nhân sững sờ, cô không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại từ chối không muốn đi.
Chuyện này không đúng.
Trước đây Tiêu Khôn Hoằng rất ghét ở trong phòng, thỉnh thoảng muốn ra ngoài hóng gió, bây giờ cô chủ động đề cập nói muốn ra ngoài đi dạo, nhưng anh lại không đi?
Nếu anh không chịu đi xuống, thì cô biết làm thế nào?
Thi Nhân choáng váng.
Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Thật sự không đi?”
“Không. Anh đang chóng mặt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Tiêu Khôn Hoằng vừa nói chuyện, vừa nằm xuống giường, muốn giả bệnh cũng phải giả bộ giống một chút, mới không bị bại lộ.
“Anh không thoải mái thì nằm nghỉ một lát đi, lát nữa chúng ta xuống sau.”
Thi Nhân không cố gắng kéo Tiêu Khôn Hoằng xuống dưới.
Cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, đứng ở hành lang nhìn thấy mấy người đứng phía dưới, cô ra hiệu rồi nhắn cho Diệp Tranh: “Anh ấy nói không thoải mái, muốn nằm một lát.”
Diệp Tranh sững người, khó chịu? Giả vờ sao? Chắc chắn là đang giả vờ.
Phì phì, anh ta sao lại có thể quên mất chuyện này chứ, giả vờ bệnh nhiều quá nên nghiện rồi sao?
Diệp Tranh vô cùng tức giận, nhưng anh không dám nói sự thật với Thi Nhân.
Tiêu Khôn Hoằng chỉ đang giả vờ, nhưng kết quả vừa nằm xuống chưa được bao lâu anh đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Tranh vốn dĩ muốn cùng anh ba nói chuyện thân mật một lát, nhưng tìm không thấy ai, người ta đã ngủ say rồi thì cũng không thể gọi người ta dậy được.
Thi Nhân lại có chút lo lắng.
Cô đưa Diệp Tranh đến gặp bác sĩ: “Trong não anh ấy bị tụ máu, tôi phải thế nào bây giờ?”
“Tiêu phu nhân, giai đoạn sau có lẽ vẫn cần phải phẫu thuật, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tốt để phẫu thuật. Ông Tiêu cần phải nghỉ ngơi một năm rưỡi mới được.”
Phẫu thuật cắt xương sọ không phải là một cuộc tiểu phẫu, rất có thể sẽ xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Thể chất của bệnh nhân càng tốt thì càng dễ phục hồi.
Thi Nhân thở dài: “Vậy thì trong khoảng thời gian này anh ấy có thể xuất hiện những triệu chứng thế nào?”
“Cái này khó nói, không biết được máu tụ sẽ đè lên dây thần kinh nào.”
Diệp Tranh nhìn Thi Nhân, “Chị dâu đừng quá lo lắng quá. Tôi đã tìm rất nhiều bác sĩ ở đây nghiên cứu bệnh tình của anh ba. Trong thời gian này, phải nhờ chị dâu chăm sóc cho anh ba rồi, chị cũng biết tính tình của anh ba mà. “
“Tôi biết.”
Thi Nhân chỉ hơi lo lắng.
Mặc dù mọi người vẫn giấu Tiêu Khôn Hoằng về chuyện này, không ai nói với anh ấy, nhưng Thi Nhân luôn cảm thấy rất có lỗi.
Nếu không phải vì ba đứa trẻ, Tiêu Khôn Hoằng sẽ không rơi vào nguy hiểm như vậy.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chớp mắt trời đã chuyển tối.
Ban đầu cô lên kế hoạch vào buổi chiều, nhưng bây giờ đã là tối rồi. Tiêu Khôn Hoằng tỉnh dậy, anh cảm thấy chóng mặt và hơi buồn nôn.
“Cha, cha tỉnh rồi?”
Bé Bánh Bao nằm ở bên giường, ngẩng đầu nhìn anh. “Tại sao con lại ở đây một mình, anh trai và mẹ đâu?” “Họ đi ăn cơm rồi.”
Bé Bánh Bao nắm tay Tiêu Khôn Hoằng: “Chúng ta cũng đi ăn cơm.”
Đi ăn?
Không phải trước đây anh đều ăn cơm trong phòng bệnh sao, mọi người đang bày trò gì vậy?
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn một vòng, không nói nhiều lời, anh nắm tay Bé Bánh Bao, hai người chậm chậm bước ra ngoài.
“Cha, cha có thể cõng con trên lưng không?”
Bé Bánh Bao đột nhiên dừng lại, ngước mắt nhìn Tiêu Khôn Hoằng.
“Được.”
Tiêu Khôn Hoằng cũng không có phản đối, giơ tay ôm Bé Bánh Bao vào lòng, hai người cùng nhau đi xuống thang máy.
Nhưng khi cửa thang máy mở ra, Bé Bánh Bao đột nhiên che mắt anh lại: “Cha.”
“Hả?”
Mạc Tiểu Bắc nắm lấy tay kia của Tiêu Khôn Hoằng: “Con đưa cha đi.”
Mạc Hiểu Nam đi bên cạnh.
Ba đứa nhỏ cùng nhau dẫn Tiêu Khôn Hoằng về phía trước.
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng cho dù là một kẻ ngốc cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Chỉ là hắn không ngờ tới, có chút bất ngờ.
Bốn người họ đi một đoạn đường ngắn, đến khu vườn nhỏ, Bé Bánh Bao buông đôi bàn tay nhỏ nhắn, ánh đèn màu sắc đêm qua vẫn rất đẹp, chỉ là có thêm mấy cái bàn, còn có rất nhiêu đồ ăn.
Đây là một bữa tiệc. Hiển nhiên là dành cho anh.
Thi Nhân đứng bên bàn, có chút căng thẳng: “Hôm nay thời tiết tốt, cho nên tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mọi người cùng nhau vui vẻ.”
Cô không bày bánh sinh nhật, cũng không nói rằng hôm nay sẽ tổ chức sinh nhật cho Tiêu Khôn Hoằng, cô chỉ muốn cởi bỏ nút thắt trong lòng anh.
“Được chứ.”
Tiêu Khôn Hoằng không từ chối, cùng cô con gái nhỏ từng bước đi tới.
Hai cái bánh bao nhỏ đang đi dướ chân anh giống anh như tạc.
Dù thế nào đi nữa, anh cảm thấy cuộc đời mình đã viên mãn.
“Cha, cha thả con xuống đi, con có quà cho cha.” Bé Bánh Bao trông có vẻ rất phấn khích, sau khi chuẩn bị lâu như vậy, cuối cùng cô cũng được thể hiện.
Tiêu Khôn Hoằng buông tay ra, cúi người đặt cô con gái nhỏ xuống.
Bé Bánh Bao nhảy chân sáo, từ bên cạnh lấy ra một bức tranh, bên trong là bức tranh của một gia đình năm người, đang nắm tay nhau đứng trước cửa nhà.
“Cha, tặng cho cha.”
Bé Bánh Bao đã cố gắng rất lâu mới vẽ được một bức tranh ưng ý như vậy, đóng khung cẩn thận và tặng cho Tiêu Khôn Hoằng.
Người đàn ông rũ mắt xuống, cầm lấy bức tranh, đôi mắt ướt ướt sờ lên khuôn mặt của Bé Bánh Bao: “Cảm ơn con, cha rất thích.”
“Cha, tặng cha.”
Mạc Tiểu Bắc lấy ra một mô hình bằng gõ, đó là một ngôi nhà nhỏ.
Món quà mà Mạc Tiểu Nam chuẩn bị là một phát minh nhỏ, một chiếc hộp âm nhạc có thể điều khiển ánh sáng theo dòng điện.
Ba món quà đều do ba đứa bé tự làm.
Tiêu Khôn Hoằng cầm trên tay ba món quà, trong đầu đột nhiên trống rỗng, luôn cảm thấy cảnh tượng này dường như đã từng nhìn thấy trong mơ.
“Còn của tôi nữa.”
Thi Nhân cầm trên tay một chiếc hộp mà cô đã chuẩn bị từ lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.