Khu vườn nhỏ, rất yên tĩnh. Không biết có phải là ảo ảnh hay không. Thi Nhân liếc nhìn những ngọn đèn đầy màu sắc treo trên cây, hôm nay, dường như khung cảnh nơi này vô cùng đẹp. Khung cảnh ban đêm của khu vườn nhỏ trước đây đều rất đẹp như thế này sao? Dường như cô chưa bao giờ chú ý đến điều này. Hai người ngồi trên chiếc ghế dài, bốn bề xung quanh vô cùng yên tĩnh. Thi Nhân cảm thấy hơi ngượng ngùng và chủ động nói: “Đèn nhiều màu ở đây khá đẹp, trước đây tôi cũng không để ý lắm”. Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh liếc nhìn, cũng không đến nỗi. Thực ra điều này chưa đáp ứng được yêu cầu của anh, nhưng thời gian không còn nhiều, hơn nữa cũng không thể để cô vợ bé nhỏ của anh phát hiện ra được. Người đàn ông có chút đau khổ, không biết phải nói gì. Tiêu Khôn Hoằng nhớ đến chiến lược mà Diệp Tranh đã gửi cho anh ấy, anh ấy đột nhiên nói, “Em thích kiểu hẹn hò nào?” Khoảng thời gian này anh đều ở trong bệnh viện, điều này khiến ba đứa nhỏ và cô đều phải ở trong bệnh viện cùng mình, vì thế phạm vi hẹn hò của hai người không thể vượt ra ngoài bệnh viện. Thực sự thì hơi bất công với Thi Nhân. Hửm? Thi Nhân có chút không bắt được cách nói của anh, cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm kia, đột nhiên quay đầu lại quá xấu hổ: “Kỳ thực cũng không có gì đặc biệt.” “Ví dụ?” “Anh không biết à?” “E hèm, trước giờ anh chưa từng hẹn hò, không có kinh nghiệm.” Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên mất tự nhiên, trước đây anh theo đuổi phụ nữ đâu cần phải dành thời gian để dỗ dành phụ nữ như thế này đâu chứ? Không cần! Đều là phụ nữ phải tìm hết tâm tư để đến với anh, luôn dành thời gian cho anh. Nhưng cô vợ nhỏ của anh thì khác, anh mong bù đắp cho cô một quá trình yêu thương trọn vẹn, dù sao thì chính sự xuất hiện của anh lúc ban đầu đã hủy hoại cuộc đời cô. Thi Nhân đột nhiên bật cười: “Anh trước đây thực sự chưa từng yêu ai sao?” Ban đầu cô còn hơi lo lắng, nhưng bây giờ đột nhiên cô lại nghĩ Tiêu Khôn Hoằng cũng khá dễ thương. “Ừm, chưa từng yêu em là lần đầu tiên.” Anh bày ra bộ dạng vô cùng nghiêm túc, nếu độ mặt dày của Tiêu Khôn Hoằng đứng thứ hai, vậy thì không ai dám đứng thứ nhất. Khụ khụ, Thi Nhân đột nhiên nhìn lại sàn nhà, anh, anh đang nói cái gì thế! Chủ đề này chuyển quá nhanh, cô có một chút không thể chấp nhận được. Tiêu Khôn Hoằng khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, giả bộ u sầu nhìn trời: “Thực ra thì, ngày mai là sinh nhật của anh.” “Ồ, Diệp Tranh hình như đã từng nói qua. Anh muốn đón sinh nhật như thế nào?” Thi Nhân trả lời một cách thận trọng, vừa quan sát biểu hiện của anh, vừa nghĩ xem nên an ủi anh ấy như thế nào. Vết sẹo này, đã nhiều năm như vậy. “Kể từ khi cha mẹ anh qua đời, anh chưa bao giờ được tổ chức sinh nhật lần nào nữa. Đây vốn dĩ là một ngày lễ nhàm chán.” Thi Nhân dừng lại, cô cũng đoán anh ấy sẽ nói vậy. Cô lập tức chuyển chủ đề: “Nhưng ba đứa trẻ thích sinh nhật lắm, có lẽ do ba đứa vẫn còn nhỏ”. “Ừm.” Giọng của người đàn ông trầm xuống và đôi mắt lim dim. Nhìn từ xa, cô có cảm giác anh giống như một chú chó con vô gia cư, héo hon. Thi Nhân đột nhiên lên tiếng: “Nhưng không quan trọng, sau này có con và tôi ở bên anh, sinh nhật thực sự có thể được tổ chức.” “Đôi lúc anh cảm thấy rất sợ hãi, chỉ sợ một ngày anh mở mắt ra, tất cả chỉ là một giấc mơ.” Gương mặt anh tuấn ẩn hiện trong bóng đêm, không nhìn rõ vẻ mặt của anh ra sao. “Đây không phải là mơ!” Thi Nhân có chút áy náy, nắm lấy tay anh, cảm thấy lòng bàn tay của anh rất lạnh, giống như anh vậy. Cô nắm hai tay anh, nghiêm túc nói: “Đây là sự thật.” Anh có cảm thấy không? Tiêu Khôn Hoằng kinh ngạc liếc nhìn bàn tay của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, quả nhiên, đây là thật, cô vợ nhỏ của anh còn sống, còn sinh cho anh ba đứa bé rất đáng yêu. Khoảng thời gian nằm viện này cũng là ngày anh vui nhất. Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ giật giật, anh nắm chặt tay cô, ngón tay siết chặt: “Vậy thì em không được phép buông ra.” “Chỉ cần anh không buông tay, em cũng sẽ không.” Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người kéo cô vào lòng, đặt cằm lên vai cô: “Anh rất vui.” Giọng anh thì thầm trong đêm, Thi Nhân thả lỏng cơ thể, giơ tay chủ động ôm eo anh, trong lòng lẩm bẩm: Em cũng vậy. Trong đêm, họ ôm nhau. Khóe miệng Thi Nhân hơi nhếch lên, tâm trạng cô ấy trở nên rất tốt, có lẽ đây là cách cô ấy thích một người. Một lúc sau, Thi Nhân mới ngẩng đầu lên: “Không còn sớm nữa rồi.” Cô ngáp dài, có chút buồn ngủ. Người đàn ông thả tay ra, hai người lại cùng nhau đi về phía phòng bệnh, nắm tay và siết chặt ngón tay. Khi đến cửa phòng, Thi Nhân nói: “Vậy thì ngủ ngon.” Cô thực sự rất mong chờ ngày mai. “Em không thấy là mình quên cái gì sao?” Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc nhìn cô, hai mắt lấp lánh, giống như một chú chó lớn đang chờ được thưởng. Thi Nhân không phải là một kẻ ngốc, đương nhiên cô hiểu ý anh muốn nói. Cô nhìn trái nhìn phải, sau đó kiếng chân hôn lên má của anh: “Lần này nên… ưm.” Cô còn chưa kịp nói những điều còn lại. Tiêu Khôn Hoằng đẩy cô dựa vào tường, cúi đầu cuối cùng chặn lại nơi mà anh đã mong chờ bấy lâu nay, con cừu nhỏ đi qua đi lại trước mặt anh bấy lâu nay, anh thực ra đã rất thèm rồi. Bây giờ phải tính lãi trước. Hơn mười phút sau, Thi Nhân đỏ mặt trở về phòng, dựa lưng vào cửa, nhịp tim nhanh như thổi. Cô che mặt, lòng bàn tay tê dại. “Chúc em ngủ ngon.” Giọng nói trầm thấp của anh từ ngoài cửa vang lên, cả trái tim Thi Nhân như nhảy lên. Cô cắn chặt môi, môi cô như nứt ra, tên khốn nạn này. Mặc dù Thi Nhân ngoài miệng thì mắng như vậy, nhưng khi nhìn vào gương, cô có chút xấu hổ khi nhìn thấy người phụ nữ mặt đỏ bên trong. Thi Nhân, cô đang sợ cái gì? Cô đã sinh cả con rồi, còn xấu hổ cái gì chứ? Đêm nay, nhất định có người phấn khích đến mức không thể ngủ được. … Sáng sớm hôm sau, các bác sĩ và y tá đi kiểm tra phòng bệnh. Diệp Tranh cũng đi tới, nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Tiêu Khôn Hoằng, liền nói: ‘Có gì mà vui sướng như vậy?” Khuôn mặt già nua của anh cười đến mức sắp nhăn hết cả lại. Tiêu Khôn Hoằng dựa vào đầu giường, tâm trạng của anh bây giờ rất tốt, anh rất phối hợp với cô y tá kiểm tra các hạng mục khác nhau, hoàn toàn không giống với vẻ mặt hôi hám, nhìn mọi người khó chịu thường ngày. Khi kiểm tra nhiệt độ cơ thể, Tiêu Khôn Hoằng ngăn tay chị y tá lại, chủ động cầm lấy nhiệt kế: “Tôi tự làm được, vợ tôi không thích người phụ nữ khác ở gần tôi.” Cô y tá đỏ mặt, đứng sang một bên không lên tiếng. Diệp Tranh trợn tròn mắt: Làm bộ làm tịch, rốt cuộc thì tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Thật hiếu kỳ. Vẻ mặt nhởn nhơ này của Tiêu Khôn Hoằng thực sự vô cùng gợi đòn. Anh bày ra bộ dạng một người đàn ông thanh cao, giữ mình dành hết cho chị dâu, ngay cả y tá cũng không cho phép lại gần. Khám xong, cô y tá nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi, như thể có cái gì đó đang truy đuổi cô ấy vậy. Diệp Tranh không có rời đi mà ở lại nói chuyện phiếm: “Tối hôm qua thành công chứ?” Nếu chưa ăn được thịt, thì làm sao một người đàn ông già dặn oán hận cả thế giới như anh có thể giống như một bông hoa hướng dương thế này? Tiêu Khôn Hoằng nheo lại mắt: “Liên quan gì đến cậu.” Diệp Tranh: “…’ Mẹ nó, tôi từng giây từng phút giúp anh, cảnh giác cho anh, nếu không nhờ có tôi, anh có thể thuận lợi như thế không? Diệp Tranh vô cùng tức giận, xoa người rời đi, có vợ thì giỏi lắm à, anh ta cũng có thể tìm được một người vợ để khoe khoang. Tâm trạng của Tiêu Khôn Hoằng rất tốt, anh đưa tay chạm vào đôi môi mỏng của mình, dường như anh vẫn có thể cảm thấy cảm giác mềm mại khi đó. Quả nhiên, cô vợ nhỏ của anh tuyệt vời nhất. Anh quay đầu lại: “Ông Tiêu.” “Cậu chủ.” “Chọn một lô ngọc bội khác, tất cả đều phải có chất lượng tốt nhất.” Trợ lý Tiêu nhướng mày. Có phải anh định dùng đồ trang sức để đánh ngất phu nhân không? Tiêu Khôn Hoằng không giải thích quá nhiều, nhắm mắt lại, đầu óc không tự chủ bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Yết hầu của anh khẽ rung động: “Tôi muốn tự mình thiết kế.” Trợ lý Tiêu hai mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, cậu chủ muốn tự mình ra tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]