“Được rồi, em chờ anh trở về. Anh còn nợ ta một cái đám cưới, còn nợ em rất nhiều thứ. Anh nhất định phải an toàn trở về.”
Tiêu Khôn Hoằng câu môi mỏng, cúi đầu hôn lên trán cô.
Sau đó anh quay đầu đi không ngoảnh lại, bước lên chiếc du thuyền bên cạnh rồi lái chầm chậm về phía con tàu đằng kia.
Trên khuôn mặt anh tuấn vô cảm, bên tai vang lên một giọng nói: “Ông chủ, hiện tại tôi vẫn chưa tìm thấy máy dò. Không biết có phải bên phía chúng ta có nội gián hay không.”
Mặc dù anh ta không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng đây là lời giải thích duy nhất vào lúc này.
Tiêu Khôn Hoằng cau mày, môi mỏng khẽ mấp máy: “Bảo vệ vợ của tôi cho tốt.”
Con, anh sẽ phụ trách.
Lúc đến gần con tàu, Tiêu Khôn Hoằng bước lên, lập tức nhìn thấy đứa trẻ bị trói trên boong, nhưng chỉ nhìn thấy bé ba Mạc Tiểu Khê.
Bé Bánh Bao nhìn thấy người đàn ông xuất hiện, đôi mắt hạnh lập tức đỏ lên.
Cha ơi! Có người xấu. “Đừng sợ!”
Tiêu Khôn Hoằng bước đến, giúp con gái lau nước mắt, ngay sau đó anh tìm thấy một quả bom hẹn giờ dưới ghế đẩu nơi con gái đang ngồi.
Trong đôi mắt anh hiện lên đầy vẻ sát khí, không ngờ tên Tiêu Vinh đó thật sự dám!
Anh mở băng dán bịt miệng trên miệng cô con gái nhỏ, Bé Bánh Bao lập tức khóc thét lên: “Cha ơi, huhuhu, có kẻ xấu. Con sợ quá.”
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, trong lòng anh vô cùng chua xót.
Giọng điệu của anh vẫn nhẹ nhàng: “Đừng sợ, có cha ở đây rồi, cha sẽ giúp con đuổi kẻ xấu đi.”
“Huhuhu, con không thấy anh trai bọn họ đâu cả.”
Bé Bánh Bao thút thít, những giọt nước mắt như những hạt đậu vàng óng cứ thế thi nhau rơi xuống.
“Cha đi tìm bọn họ. Con ngoan ngoãn ở chỗ này chờ cha quay lại được không?”
“Ưm ưm, con rất ngoan.”
Tiêu Khôn Hoằng mỉm cười, sau khi xoa dịu cảm xúc của con gái. Ngay khi quay mặt đi, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, lạnh lùng như quỷ Satan đến từ Địa ngục.
Anh bước vào cabin và nhìn thấy một người con trai khác, bé lớn Mạc Tiểu Bắc.
Mạc Tiểu Bắc vừa nghe thấy giọng nói của em gái mình, cậu bé vẫn đang tự hỏi liệu có thật là cha đã đến không? Khi cậu bé nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện, hốc mắt Mạc Tiểu Bắc cũng đỏ lên. Từ lúc bị bắt cóc, Mạc Tiểu Bắc luôn cố gắng để bản thân phải giữ bình tĩnh. Cậu không thể để cho em trai và em gái mình xảy ra chuyện gì được, nên lúc đầu đến giờ cậu vẫn luôn vô cùng bình tĩnh.
Nhưng dù có hiểu chuyện đến đâu thì cậu cũng chỉ là một đứa bé.
Khi gặp nguy hiểm cũng sẽ sợ hãi.
Người đàn ông thân hình cao lớn xuất hiện, bàn tay to bao bọc cái đầu nhỏ của Mạc Tiểu Bắc: “Đừng sợ, có chú ở đây.”
Anh xé mở băng dán bịt miệng của cậu con trai lớn, nhìn thấy những vết đỏ trên mặt cậu bé, mắt anh tối sầm lại.
“Một mình chú đến à?”
Mạc Tiểu Bắc vẫn rất lý trí.
“Ừ, bên ngoài còn có rất nhiều người, chú sẽ lên xem tình huống trước.”
“Đối phương dùng chúng ta uy hiếp chú sao? Họ muốn chú làm cái gì?”
Tiêu Khôn Hoằng khịt mũi, con của anh thật thông minh, vào lúc nguy hiểm như thế này vẫn giữ được lý trí để phân tích tình huống.
Anh nhàn nhạt đáp: “Chuyện của người lớn con không cần lo. Nói cho chú biết em trai con ở đâu.”
“Ở trong một căn phòng nhỏ trên boong tàu. Nơi này hẳn là không có ai, ngoại trừ những quả bom trên người chúng ta.”
Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày: “Con biết đây là cái gì à?”
Anh kiểm tra quả bom, nó giống hệt quả bom nằm dưới chiếc ghế đẩu của con gái anh bên ngoài.
“Vớ vẩn, con cũng không phải đồ ngốc. Không phải trên TV đều diễn như thế còn gì.”
Mặc dù Mạc Tiểu Bắc đang nói chuyện, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra vẻ căng thẳng: “Chú làm sao có thể cùng lúc cứu ba người chúng ta ra ngoài?”
“Con nghĩ sao?”
“Nếu con nghĩ ra, con còn phải hỏi chú nữa sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Tiểu Bắc trở nên lạnh lùng, bình thường cậu bé nhìn Tiêu Khôn Hoằng thật giống như một đứa con nít, hôm nay còn đặc biệt nói nhiều, nói nhảm nữa chứ.
Người đàn ông vươn tay xoa xoa mặt của cậu bé: “Con là anh trai, đợi chút nữa nghe thấy âm thanh trong vật này vang lên con nhanh chóng dẫn em trai và em gái chạy đi. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng nhìn lại. Con hiểu chưa?”
“Cái này là cái gì?”
Mạc Tiểu Bắc không ngại làm kẻ dưới để học hỏi, chân nhỏ khẽ nhúc nhích, tuy rằng nói nhiều, nhưng rõ ràng không còn căng thắng nữa.
“Bí mật, sau này con sẽ biết.”
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng chuẩn bị xong hết thảy, anh liếc nhìn đứa trẻ, trông nó thật giống chính mình. Tại sao lúc trước anh lại nghĩ rằng ba đứa trẻ này không phải là của mình chỉ vì một bản giám định kiểm tra quan hệ cha con giả? Bây giờ anh cảm thấy lúc trước mình thật là già mồm.
“Chú, chú đang nhìn cái gì vậy?”
“Chú nghĩ rằng nhìn con thật rất giống chú.”
Tiêu Khôn Hoằng nói xong, đi về phía lầu trên không quay đầu lại, anh lớn Mạc Tiểu Bắc nhìn bóng lưng kia, cánh mũi đột nhiên chua xót. Coi như người cha phụ lòng người ta này cũng không tệ lắm. Ít nhất vào lúc nguy hiểm ông ấy vẫn kịp thời xuất hiện.
Không biết đối phương định uy hiếp anh như thế nào, trong lòng cậu bé thật có chút lo lắng.
Nếu lần này mọi người có thể bình an vô sự, cậu bé, cậu bé coi như sẽ tha thứ cho người cha phụ lòng người này.
Tất nhiên, việc này chỉ là xem xét một chút mà thôi.
_ _ Tiêu Khôn Hoằng lên lầu hai, nhìn thấy đứa con trai thứ hai Mạc Tiểu Nam. So với vẻ điềm đạm kiêu ngạo của anh cả, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm của đứa thứ hai càng thêm căng thẳng.
Sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cậu sau khi nhìn thấy người đến.
Người đàn ông bước tới giúp đứa trẻ gỡ bỏ băng bịt miệng, nhìn thấy một vết đỏ trên cánh tay của đứa trẻ, rõ ràng là nó đã cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không thành công.
Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy rất đau lòng, anh muốn giúp con trai cởi dây trói, nhưng Mạc Tiểu Nam tránh ra: “Có bom, con không thể động đậy, chú mau đi đi.”
“Là giả thôi.”
Tiêu Khôn Hoằng một tay bế con trai lên, quả bom cậu bé đang ngồi vẫn không nổ, Mạc Tiểu Nam ngẩn người.
Lúc đó cái tên xấu xa kia không phải nói đây là bom thật sao.
Hai ba vòng Tiêu Khôn Hoằng đã tháo dây thừng ra, rồi vỗ nhẹ vào lưng con trai: “Đi xuống.”
Lúc này, điện thoại di động trên bàn bên cạnh vang lên, anh cầm lên kết nối nghe máy, giọng nói của Tiêu Vinh truyền đến: “Chậc chậc, chút trò vặt này quả nhiên không gạt được cậu.”
Tiêu Khôn Hoằng đã xem xét kỹ từng quả bom, và chỉ có một quả bom là thật đó là quả bom mà Mạc Tiểu Bắc đang ngồi.
Giọng điệu của anh lạnh lùng: “Nói đi, | anh còn muốn gì nữa.”
“Yêu cầu rất đơn giản. Trên bàn có rất nhiều tài liệu: Làm phiền cậu ký tên vào.”
Tiêu Khôn Hoằng quay người lại, nhìn thấy trên bàn có tập giấy A4.
Phần thứ nhất của văn kiện: Tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế gia sản nhà họ Tiêu.
Phần thứ hai: Bảng hướng dẫn chuyển cổ phần tập đoàn Quang Viễn.
Chậc chậc, Tiêu Khôn Hoằng nhìn lướt qua: “Đây là thứ anh muốn sao?”
“Đương nhiên, sau khi cậu chết, tất cả những thứ này sẽ thuộc về tôi. Nhưng tôi sẽ để lại một ít phí sinh hoạt cho Thi Nhân. Dù sao bọn họ cũng sẽ trở thành cô nhi quả phụ, thật đáng thương mà. Chỉ cần cậu chết, tôi sẽ bỏ qua cho bọn họ.”
Ha, khi Tiêu Khôn Hoằng cầm bút chuẩn bị ký tên, liền bị một đôi tay nhỏ bé giữ lại.
Anh hai Mạc Tiểu Nam bối rối nhìn anh: “Chú sẽ chết sao?”
“Chú sẽ không chết đâu.”
Tiêu Khôn Hoằng an ủi con trai, anh nhanh chóng ký xong liền đẩy con trai xuống: “Đi xuống đi, đây không phải là nơi con nên ở.”
Mạc Tiểu Nam không nhúc nhích.
Người đàn ông cúi người ngồi xổm trước mặt con trai, ánh mắt nghiêm túc: “Trên người anh con có bom, con đi qua hỗ trợ anh ấy được không?”
Cuối cùng Mạc Tiểu Nam cũng gật đầu, lúc xoay người đi xuống cầu thang, cậu bé quay đầu lại nhìn người đàn ô
[email protected] Tâm trạng của cậu bé trở nên rất phức tạp.
Đừng có xảy ra chuyện gì, anh ấy vẫn chưa cưỡi ngựa.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng đẩy được đứa nhỏ đi, anh nhìn chăm chằm vào điện thoại: “Sau đó thì sao?”