Bệnh viện.
Quản gia nghe được câu trả lời, liền quay đầu lại thấy ông cụ yếu ớt đang nằm trên giường bệnh, đáy lòng đau xót, không biết nên nói chuyện này thế nào với cụ.
Mặc dù đã sớm đoán được cậu chủ cả sẽ không tới, nhưng vẫn muốn hỏi một chút.
“A! A!”
Ông cụ ở trên giường bệnh giãy giụa, mang máy hô hấp nhưng vẫn muốn nói, vẫn luôn nhìn điện thoại di động của quản gia.
Quản gia thấy vậy thì liền vội vàng đi tới: “Ngài đừng kích động, tôi mới vừa liên lạc với cậu chủ cả, gần đây cậu có chút bận bịu, có thể là phải qua mấy ngày mới có thể tới được.”
Làm sao có thể nói cho ông cụ biết sự thật chứ?
Ông cụ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ông nhìn quản gia: “Nó, gọi nó tới đây, cho nó tới đây.”
Ông cụ thật sự hối hận.
Tại sao ban đầu ông lại làm sai chuyện này?
Tại sao ban đầu ông lại cho rằng đứa con hoang này chính là con ruột của Tiêu Khôn Hoằng, hiện tại bây giờ cứ suy nghĩ một chút là ông cụ đều cảm thấy đau tim, khó chịu không thở được.
“Ngài yên tâm, tôi sẽ an bài, để cậu chủ cả đến đây.”
Khoảng thời gian này quản gia không thể nào hiểu nổi, tại sao cuối cùng nhà họ Tiêu lại biến thành như vậy.
“Ông nội.”
Bỗng nhiên thanh âm của một em bé trai truyền tới, Hải Đào rụt rè đứng ở cửa, nhìn về phía giường bệnh của ông cụ.
Sắc mặt của quản gia đột nhiên thay đổi: “Ai cho cháu vào đây.”
Hải Đào rụt cổ lại một cái, nhưng Vương Ngọc San đã đè bả vai con trai xuống, mặt dày nói: “Nghe nói ông cụ tỉnh rồi, Hải Đào một mực lo lắng cho sức khỏe của ông nội, cho nên mang đứa bé tới xem ông một chút.”
“Cút! Đứa con hoang!”
Ông cụ Tiêu dùng hết khí lực toàn thân của mình, hướng về phía Hải Đào rống lên thật to, sự hiền hòa trước kia đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét cùng với tức giận.
Hải Đào đã khóc và ngay lập tức hai đôi mắt đỏ lên.
Đứa bé không biết tại sao bỗng nhiên lại biến thành như vậy, tất cả mọi người đều chán ghét mình, cậu bỗng nhiên biến thành một đứa con hoang.
Tại sao cậu không phải con ruột của cha? Quản gia trực tiếp xông lên, đem Vương Ngọc San cùng đứa trẻ đuổi ra ngoài, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào Vương Ngọc San: “Nếu như còn tái phạm thêm một lần nữa, các người liền cút ra khỏi bệnh viện.”
Cạch! Cửa đóng lại.
Vương Ngọc San bị chủ nhà từ chối vào nhà, nhưng mà cũng không sao.
Cô ta vẫn còn có cơ hội.
“Mẹ.”
Hải Đào bỗng nhiên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ ửng thỏ thẻ nói: “Tại sao mọi người là nói con là đứa con hoang, tại sao con không phải là con ruột của cha?”
Vương Ngọc San dừng lại, cô ta hồi lâu mới hoàn hồn lại được.
Đúng vậy, cô ta cũng muốn biết tại sao.
Dựa vào cái gì mà mạng của Thi Nhân lại tốt đến như vậy, dựa vào cái gì mà cô ta lại không có cái gì cả?
Trong năm năm qua, cô ta so với người khác cũng đã cố gắng rất nhiều, một mực lấy lòng ông cụ, cuối cùng không nhận lại được gì cả.
Vương Ngọc San hít một hơi thật sâu: “Bọn họ đều là nói bậy, con chính là con trai của Tiêu Khôn Hoằng, vĩnh viễn đều là như vậy.”
Chỉ cần nhà họ Tiêu không làm rõ chuyện này, như vậy Hải Đào vĩnh viễn là đứa trẻ của nhà họ Tiêu.
“Nhưng mẹ ơi, tối hôm qua mẹ gọi điện thoại rõ ràng không có nói như vậy.”
“Mày im miệng!”
Vương Ngọc San đột nhiên mắng nhiếc, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ “Con hãy nghe cho kỹ, con chính là con trai của Tiêu Khôn Hoằng, ai cũng không thể thay đổi được sự thật này, vĩnh viễn không được tin lời của người khác. Nếu không, con sẽ phải đứng ở đường để đi xin cơm đấy, biết chưa?”
Hải Đào gật đầu một cái, nhưng vẫn là có chút không rõ.
Thi Nhân trở thành tổ trưởng tổ thiết kế, cuộc bổ nhiệm của tập đoàn rất nhanh đã kết thúc.
Kể từ khi giám đốc Lưu trở lại thêm một lần nữa, bộ phận thiết kế liền có thêm một cơn bão đẫm máu, và bây giờ đang trở nên càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Thi Nhân ngược lại không có áp lực gì, dẫu sao Tiêu Khôn Hoằng khẳng định đã sớm chuẩn bị kỹ càng, bây giờ chỉ cần đối phương xuất hiện và tự chui vào trong bẫy.
Thi Nhân ngồi ăn cơm với đối phương, chợt nhớ đến đợt ăn uống ở dưới tầng hầm: “Đúng rồi, phòng điêu khắc bên kia anh định làm gì?”
“Em đã nghe nói qua gia đình họ Mạc ở nước Singapo chưa?”
“Làm sao có thể chưa nghe nói qua, ở chuyến đi này lẫn vào trong nhiều người, trên căn bản cũng nghe qua danh tiếng của nhà họ Mạc, tập đoàn định hợp tác với bọn họ sao?”
Nhà họ Mạc ở đất Singapo này tồn tại giống như một vị hoàng đế vậy, họ có nhiều mỏ sắt nhất, hàng năm đều sản xuất ra được một mẻ đá thô chất lượng vô cùng tốt.
Dĩ nhiên giá cả cũng không hề rẻ. Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh cho cô thêm một bát canh, sao đó nói: “Nhà họ Mạc tiến quân vào thị trường trong nước, một tháng sau sẽ công khai kêu gọi đầu tư và tìm công ty để hợp tác.”
“Tiêu Vinh khẳng định sẽ tranh hạng mục này với em, có đúng hay không?”
Thi Nhân bỗng nhiên liền nghĩ tới điểm mấu chốt, chẳng trách Tiêu Khôn Hoằng nói sau này sẽ biết, cho nên ở đây chờ.
Tiêu Khôn Hoằng cười một tiếng: “Thông minh hơn rồi đấy.”
“Em cũng không cảm thấy anh là đang khen em, Như vậy cũng không khó đoán, dẫu sao Tiêu Vinh cùng tổng giám đốc Lưu bây giờ là cùng một chiến tuyến.”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Thi Nhân đại khái cũng thăm dò được Tiêu Vinh muốn làm gì.
Dù sao cũng là chuyện mà Tiêu Khôn Hoằng muốn làm, Tiêu Vinh nhất định sẽ chen vào.
Tiêu Khôn Hoằng tương đối ổn định: “Thời gian qua lâu như vậy, những viên đá thô kia em đã hoàn thành chưa?” Trong nháy mắt, Thi Nhân liền sửng sốt, thành phẩm?
Ho khan một cái, dường như giống như là không có.
Khoảng thời gian này, cô vẫn luôn bận bịu xử lý chuyện nhà họ Thi, trong đó cô cùng Tiêu Khôn Hoằng còn xảy ra tai nạn phải tu dưỡng một thời gian, hoàn toàn quên mất giá của đá thô ở tầng hầm cao ngất trời.
Bây giờ được sếp lớn hỏi về tiến độ của công việc, vẻ mặt của Thi Nhân không nén giận được.
Tiêu Khôn Hoằng không có chút nào kinh ngạc, ánh mắt ôn nhu: “Không sao, em có thể tự mình cầm, cứ chơi đi.”
Giọng điệu của người đàn ông vô cùng phong phú!
Tựa như là cô được tặng một đống đồ chơi chứ không phải một cục đá thô kệch có trị giá đến hàng chục triệu.
“Nhưng mà đúng là em đang có một thành phẩm, nhưng không được tinh xảo cho lắm.”
Thi Nhân ban đầu cũng không biết được những viên đá này lại đắt đến như vậy, cho nên cô tiện tay cầm một hòn đá để luyện tay, ai biết được Tiêu Khôn Hoằng lại ngu ngốc đến như vậy, thực sự đã đưa cho cô một viên đá đắt tiền đến như vậy.
“Có thể, đưa cho anh nhìn một chút.”
Lông mày Tiêu Khôn Hoằng tự nhiên dâng lên lộ ra dáng vẻ của một ông chủ, Thi Nhân theo bản năng ngoan ngoãn chạy lại chỗ đựng đồ, cô chỉ vô thức làm một vật trang trí.
Bởi vì cô cảm thấy so với những người thủ công dưới trướng của Tiêu Khôn Hoằng, những thứ này của cô quả thực không thể đem ra trưng bày được, cho nên một mực để nó trong một khu u tốt, không dám cầm đi ra ngoài vì sợ xấu hổ mất mặt.
“Cái này?”
Bỗng nhiên sau lưng cô truyền tới âm thanh trầm thấp của người đàn ông, khiến cho cô sợ hết hồn.
Thi Nhân cầm trên tay món đồ trang trí “Chính là cái này, không được dễ nhìn cho lắm.”
Người đàn ông đưa tay nhận lấy, ngón tay thon dài ma sát mấy cái: “Quả thực, tay nghề thủ công cần được nâng cao.
Em nên học những bậc thầy thêm một năm rưỡi nữa.”
Thi Nhân bĩu môi: “Em cũng không phải là chuyên nghiệp, vốn chính là người nghiệp dư mà.” | Cô nhất thời có chút không vui.
Người đàn ông thẳng thắn Tiêu Khôn Hoằng này, anh có biết nói chuyện không vậy?
Thi Nhân tức giận xoay người: “Dù sao tay nghề của em cũng chỉ được như vậy, nếu anh cảm thấy không thích hợp, vậy đem mấy cục đá thô này đem đi đi.”
Lần trước gửi tới là đá thô loại A,
[email protected] này xuống tầng hầm thì còn là đá cấp S.
Nói thật, cô bây giờ còn không dám trực tiếp đập đá.
Dẫu sau nếu không cẩn thận làm hỏng, đá này lên đến mấy triệu, đến lúc đó chỉ có thể bán được mấy trăm ngàn.
Cái này chẳng phải là thua thiệt lớn sao?
“Anh không phải là có ý này.”
Tiêu Khôn Hoằng theo cô từ phòng hầm dưới đất đi ra, anh vừa rồi cảm thấy được cô có chút tức giận rồi, nhưng anh nói thật, tay nghề của cô đúng là kém một chút.
“OK em hiểu. Ngài Tiêu, anh không cần giải thích.”
Thi Nhân cắt đứt lời anh nói, sau đó nhìn đồng hồ: “Bây giờ không còn sớm, em phải nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi.”
Tổng giám đốc Tiêu thẳng thắn, mạnh mẽ: “?”
Anh lại nói sai gì rồi sao.