Nghĩ đến từ này, Thi Nhân đột nhiên kinh hãi. Dường như chuyện đã phát triển theo một hướng không thể khống chế được. Thi Nhân vội vã thu hồi ánh nhìn của mình, mi mắt cô cụp xuống, thế nhưng không có cách nào an ủi trái tim đang rung động không yên. Đến lúc cô giáo ở nhà trẻ đến giục, bé Bánh Báo mới nhìn Tiêu Khôn Hoằng không nỡ rời, dặn dò một cách vô cùng nghiêm túc: “Lần sau nhớ phải biến ra con thỏ.” “Ừm, được.” Sau khi hẹn lần sau, Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn Thi Nhân, hình như cô không có phản ứng gì. Tắt video đi, Thi Nhân cầm lấy máy tính bảng của mình: “Cảm ơn anh, làm lỡ thời gian của anh rồi.” “Chơi với con vốn dĩ là chuyện tôi phải làm.” Thi Nhân không biết nên nói gì, chỉ đáp lại một tiếng rồi rời khỏi. Mấy đứa trẻ thật sự thích anh, có lẽ là do quan hệ huyết thống, tự nhiên chúng sẽ cảm thấy gần gũi với anh hơn. Cuối cùng vẫn là cô nợ mấy đứa trẻ. Bây giờ cô trở nên rất rối rắm. Tâm trạng của Tiêu Khôn Hoằng trở nên rất tốt, miệng anh cứ cong lên, không hạ xuống, hóa ra chơi với trẻ con cũng vui như vậy. Anh nhìn Trợ lý Tiêu: “Đi chuẩn bị thêm một ít dụng cụ đi.” “Ông chủ, khoảng hai ngày nữa bà chủ có thể ra viện rồi. Thế nhưng bây giờ cơ thể của anh vẫn chưa khỏe.” Trợ lý Tiêu cảm thấy mình phải lo lắng rất nhiều vì ông chủ. Tiêu Khôn Hoằng chau mày, đột nhiên tâm trạng lại không tốt như trước nữa. “Thế nhưng ông chủ cứ yên tâm đi, tôi đã sai người thu dọn khu biệt thự Thiên Thượng số một, anh có thể đến đó để nghỉ ngơi, cũng khá tiện chăm sóc bà chủ.” Tiêu Khôn Hoằng ngẩng đầu lên, cười cũng như không: “Tiến bộ rồi đấy, không tồi đâu.” Khoảng thời gian này anh khó khăn lắm mới làm cô có ấn tượng về mình, nếu như phải tách ra, e rằng sẽ lại trở lại như ban đầu. Một đêm Thi Nhân trằn trọc mất ngủ. Ngày hôm sau, lúc bệnh viện kiểm tra bệnh nhân, nói rằng chân cô đã khỏi một nửa rồi, hai ngày nữa là có thể xuất viện. Thi Nhân cũng không dùng xe lăn nữa, đã có thể đi lại như người bình thường. Thật ra ngồi xe lăn không hề dễ chịu một chút nào, cô nhớ lại trước đây Tiêu Khôn Hoằng cũng từng ngồi xe lăn, không biết anh cũng có cảm giác như vậy không” Tiêu Khôn Hoằng luôn giả vờ mình tàn tật, có lẽ có nguyên nhân nào đó mà người khác không biết, mà phải giả vờ cũng nhiều năm như vậy. Cuối cùng cũng có thể tạm biệt chiếc xe lăn, Thi Nhân bước ra ngoài cửa định đi hóng gió. Đúng lúc nhìn thấy Diệp Tranh đi từ thang máy ra: “Chị dâu, chân của chị hồi phục nhanh nhỉ.” “Cũng được, bác sĩ nói hai ngày nữa là có thể xuất viện.” Thi Nhân đột nhiên quay đầu lại nhìn vào phòng bệnh bên cạnh phòng cô, nhỏ tiếng nói: “Tôi có chuyện này rất tò mò.” “Chuyện gì vậy?” “Hình như trước đây Tiêu Khôn Hoằng vẫn luôn ngồi xe lăn, nghe nói anh ấy bị thương ngoài ý muốn, thế nhưng sau đó anh ấy đột nhiên khỏe lại sao?” Bí mật đôi chân của Tiêu Khôn Hoằng cũng là một điều chưa từng được lý giải. Diệp Tranh thở dài: “Trước đây anh ba bị thương, chân tàn phế mất mấy năm, chỉ có điều sau đó chữa khỏi rồi. Bởi vì lí do nào đấy của nhà họ Tiêu, anh ấy không thể không tiếp tục giả tàn tật.” “Như vậy sao, mấy ngày này tôi vẫn luôn ngồi xe lăn, cảm thấy vô cùng khó chịu. Không biết Tiêu Khôn Hoằng làm thế nào mà chịu được.” Hóa ra chân anh từng bị thương, không phải là giả vờ. Diệp Tranh đột nhiên nghiêm mặt nói: “Anh ba bị thương nhất định có liên quan đến Tiêu Vinh, Tiêu Vinh là người vô cùng độc ác, người bình thường nhất định sẽ bị biểu hiện giả dối của anh ta mê hoặc, chẳng thể đề phòng. Những lời này của em không phải để châm ngòi hay ly gián, chỉ muốn nhắc nhở chị, sau này nên cẩn thận một chút. “Tôi biết rồi, cảm ơn đã nhắc nhở.” Thi Nhân chỉ cảm thấy trong nhà họ Tiêu có lẽ còn ẩn giấu bí mật nào đó, thế nhưng cô cũng không có hứng thú đào sâu hơn. Hai người nói chuyện xong, đột nhiên có tiếng cãi vã truyền lại. “Tôi muốn gặp Tiêu Khôn Hoằng, các người ngăn tôi lại làm gì? Anh ấy bị thương rồi, tôi đem Hải Đào đến gặp cha, các người có tư cách gì ngăn cản tôi chứ?” Giọng điệu kiêu ngạo ngang ngược của người phụ nữ, Thi Nhân không quay đầu lại cũng biết là ai đến. Nhà họ Thi xảy ra chuyện lớn như vậy, Vương Ngọc San vẫn còn tâm trạng để đến thăm bệnh cơ đấy. Sắc mặt Diệp Tranh đột nhiên thay đổi, vô thức liếc nhìn Thi Nhân: “Chị dâu chị đừng hiểu nhầm, anh không biết chuyện này.” Thi Nhân gật đầu: “Vậy muốn để cô ta vào sao?” “Nhất định là không được rồi.” Diệp Tranh vừa nói xong, trợ lý Tiêu đã nhận được tin, đi từ phòng ra: “Bà chủ, ông chủ nói không gặp bọn họ.” Sao cả hai người lại giải thích với cô vậy. Trợ lý Tiêu đi thẳng đến cửa thang máy, Vương Ngọc San nhìn thấy người đang đi tới, lập tức vênh váo tự đắc nói: “Nhìn thấy chưa, các người còn dám cản tôi.” “Xin lỗi cô San, ông chủ của tôi cần tĩnh dưỡng, không muốn gặp bất kỳ ai.” Vẻ mặt Vương Ngọc San lúng túng: “Tôi mang con của anh ấy đến đây rồi, các người không nói với Tiêu Khôn Hoằng là Hải Đào đến sao?” Đương nhiên cô ta biết Tiêu Khôn Hoằng sẽ không gặp mình, vậy nên mới cố ý mang Hải Đào theo. Không ngờ ngay cả con, Tiêu Khôn Hoằng cũng không muốn gặp nữa. Trợ lý Tiêu lên tiếng: “Cô San, cô về đi.” “Tôi không đi, dựa vào đầu mà tôi phải đi. Có phải do con tiện nhân Mạc Hồi đó không?” “Ð, mắng ai đấy?” Thi Nhân chậm rãi bước đến, đứng trước. mặt Vương Ngọc San, cô mặc áo của bệnh nhân, hai tay khoanh trước ngực: “Mở miệng ra là mắng người, quả nhiên tình nhân không bao. giờ có dạy dỗ.” “Là cô, quả nhiên cô ở đây.” Sau khi Vương Ngọc San nhìn thấy tin tức về vụ tai nạn, cô ta vẫn luôn cảm thấy bất an, nếu như Tiêu Khôn Hoằng biết Mạc Hồi là Thi Nhân thì cô ta còn có địa vị gì nữa” “Đúng vậy, hình như cô San cảm thấy rất không hài lòng.” Thi Nhân cố ý chọc tức cô ta. Vương Ngọc San tức giận, cô ta nắm chặt tay con trai, nhìn trợ lý Tiêu: “Ngoài việc đem Hải Đào đến gặp anh ấy, tôi còn muốn nói một chuyện mà ông cụ muốn nhờ.” “Có chuyện gì, tôi có thể chuyển lời cho ông chủ.” “Không được, tôi nhất định phải gặp được anh ấy. Ông cụ yêu cầu tôi phải tự mình nói cho Tiêu Khôn Hoằng. Hơn nữa ông cụ cũng. rất không hài lòng về việc có người phụ nữ nà ~t đó làm Tiêu Khôn Hoằng bị thương, còn nói loại phụ nữ như vậy thì đừng có mơ được gả vào nhà họ Tiêu.” Câu nào của Vương Ngọc San cũng đều mang theo ông cụ, nghiễm nhiên đặt mình ở một vị trí rất cao. Thi Nhân che miệng cười: “Nếu như thật sự không thể gả vào được, tôi thấy con gái của tình nhân cũng không có tư cách gì đâu nhỉ.” Nhất định là cô đang chỉ video bị lộ ra lần trước. Vương Ngọc San tức đến méo mặt: “Đều là tại cô, đừng có đắc ý, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu.” Nếu như không phải vì video đó, bây giờ cô ta cũng không bị động như thế, lại còn luôn bị người ta cười trộm. Cả đời này, cô ta chưa từng thấy mất mặt như vậy bao giờ. Thậm chí ông cụ cũng nói muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Thi, có người bà như Vương Duyệt sẽ làm Hải Đào xấu hổ. Thế nhưng tất cả những điều này đều do. Tiêu Khôn Hoằng làm. Thế nhưng điều đau bưồn là ông cụ sẽ không trách con trai của mình. “Đồ phụ nữ xấu xa, cô là người phụ nữ xấu xa, tôi đánh chết cô.” Đột nhiên có một cậu bé mũm mĩm xông về phía Thi Nhân, còn quơ tay ra để đánh cô, Thi Nhân lùi về sau vài bước. Diệp Tranh thấy tình hình không ổn, vội vã giữ chặt cậu bé, Hải Đào hậm hực nhìn Thi Nhân: “Phụ nữ xấu xa, đợi sau khí tôi được thừa nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, cô đi chết đi” Lúc này, sắc mặt của Trợ lý Tiêu và Diệp Tranh đều biến đổi. Không ai nghĩ được một đứa trẻ có thể nói ra những lời như vậy. Vương Ngọc San kinh ngạc, nhưng sau đó lại trở nên đắc ý, không hổ là con của mẹ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]