Hai người ở cùng một thế giới, cùng một thời điểm chỉ tiếc là không thể gặp nhau sớm hơn một chút. Với người khác thất bại trong chuyện tình cảm có thể họ sẽ cảm thấy bản thân dường như không thể tiếp nhận thêm bất kỳ ai được nữa, cho rằng thà cứ như vậy một mình bước tiếp liệu là sẽ càng tốt đẹp hơn, không có đau khổ càng không có luyến tiếc. Riêng cô thì lại khác, quá khứ đã từng yêu sâu đậm một người mặc dù ở lại chỉ còn mình cô, có thể là cô khác với họ là đã quyên đi đoạn kí ức về người đó nhưng giờ nhớ lại trong lòng không phải là cảm giác luyến tiếc mà lại là tự thấy bản thân mình còn tồn tại trên cõi đời này. Có yêu, có đau, có thống khổ mới có thể biết rằng mình vẫn còn tồn tại. Chấp nhận những đau thương đổi lại hiện giờ còn có thể cùng với người bên cạnh cùng mình bước tiếp quãng đường phía trước. “Giờ đã là quan hệ gì rồi mà vẫn còn nói mấy lời đó.” Tả Dật cười cười nhìn cô. Khách sáo như vậy làm gì chỉ đủ để nhùn thấy rằng bản thân đang lúng túng. “Chỉ là tự nhiên muốn nói cảm ơn anh thôi. Sẽ không có lần sau.” Tả Dật bỏ chai bia sang bên cạnh, hướng tới gần môi cô mà hôn xuống. Giống như một lời cảnh báo chỉ có vài giây anh tách môi cô hơi ngả người về sau: “Đây là lần cuối cùng.” Mỗi khi cô “cảm ơn” hay “xin lỗi” đều cho anh cảm giác cô thực sự chưa tiếp nhận chuyện này, trong lòng có chút khó chịu. An Kỳ cũng không còn lấy làm lạ gì đối với hành động vừa rồi của anh, bọn họ cũng đâu phải là lần đầu hôn, bia để lâu cũng đã không còn lạnh thậm chí uống vào còn thấy hơi đắng. “Sao anh biết được nơi này?” Đây là câu đầu tiên mà cô muốn hỏi sau khi tới đây, chỉ là lúc thấy được sự khác của anh lại nhất thời quên mất, hiện tại là nhớ ra rồi. “Anh mỗi lúc có tâm trạng thì ra đây. Chỗ này thật sự rất tốt.” Chỗ mà anh đưa cô tới chính là nơi mà cái ngày anh về nhà thăm ba mẹ, sau khi cãi nhau với ba là anh liền lái xe ra đây, trút hết những khó chịu trong lòng. Hôm nay anh thấy đưa co đến đây là một việc sáng suốt, nhìn xem tâm trạng hiện giờ của cô so với lúc còn ở dinh thự của Tả Diên Nghi đã tốt hơn rất nhiều. “Công nhận là rất tốt.” An Kỳ thừa nhận lời anh nói. Tâm trạng tốt thì liền thấy canh tượng trước mắt như có hồn. “Cứ nói hết những khúc mắc trong mình, không cần chỗ này cũng thấy tâm trạng càng nhẹ nhõm hơn.” Tả Dật nói. An Kỳ thừa biết là anh đang nói gì, thực ra người có tâm trạng là chính bản thân cô. Lát nữa cô nên đối diện với ba mình nhưu thế nào. “Không nhìn ra anh còn tâm lý như vậy. Chắc là trước đây hẳn là anh hay dỗ bạn gái như vậy.” Nghe cô nói vậy Tả Dật bỗng cười lớn một tiếng, nói ra điều này chỉ sợ làm cô giật mình: “Nói thật, từ trước tới nay anh chưa từng quen ai.” An Kỳ không nói gì chăm chăm nhìn anh. Tả Dật sợ cô không hiểu nói thẳng: “Em chính là người đầu tiên, là mối tình đầu của anh.” An Kỳ lần này là có phản ứng nhưng cũng chỉ “ồ” lên một tiếng. Tả Dật khó hiểu nhìn cô: “Thất vọng sao?” An Kỳ bật cười, anh nên biết vẻ mặt anh lúc này đặc biệt thú vị. Cô công quá ngạc nhiên về việc trước mình anh không quen ai bởi với tính cách của anh những cô gái bình thường sẽ không chịu nổi. Sự thật này cũng quá đau lòng đi. Mối tình đầu. Hẳn cô cảm thấy bản thân mìn có chút may mắn, bao nhiêu năm như vậy không ngờ cô lại là khởi đầu của một người. “Có một chút.” An Kỳ không nhịn được đùa anh một câu. Không biết là cô thấy thế thật hay giả vờ, dù sao đây cũng là lần đầu Tả Dật thực sự là không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, tự nhiên lại thấy có chút tự ti. “Thất vọng thật sao? Anh cũng tốt hơn một số người.” An Kỳ không ngờ rằng Tả Dật như vậy mà lại tủi thân, thậm chí còn ăn giấm của anh họ mình, quá bất ngờ. Chuyện này mà để cho Trịnh vĩ biết được thì không biết anh ấy sẽ có bộ dạng thế nào. Chắc chắn là bị dọa sợ đến chết. “Anh là đang ghen đấy à?” Tả Dật lần này không chút giấu diếm, đường hoàng nói: “Thật ngại quá, bị em phất hiện rồi.” An Kỳ quả thực chịu không nổi, cười lăn lội đến mức thiếu chút nữa là ngả ra sau cũng may tả Dật nhanh tay đợ lấy sau lưng cô. An Kỳ là không thể ngừng cười đến mức cả khuôn mặt cũng vì cười mà đỏ lên. Biết được là bị cô trêu một vòng, bản thân lại cảm thấy vui vui, tự ti cũng vì thế mà biến mất. “Em là đang trêu anh sao?” An Kỳ phải mất mọt lúc mới dưng cười lại được, bị ho hai tiếng rồi lặp lại câu nói của anh lúc nay: “Thật ngại quá, bị anh phát hiện rồi.” Lần này là đến cả hai đều người ngã hẳn xuống nề cỏ, trông vậy nhưng ngã xuống lại không đau chút nào chỉ là bị cỏ đâm vào da hơi ngứa một chút. Sau khi thỏa sức cười đùa, cái gi đến cũng sẽ đến, xe anh đã dừng trước cửa nhà An Kỳ: “Nhớ lời anh nói, không cần giấu bất cứ chuyện gì.” An Kỳ mỉm cười nhìn anh, lúc này thực sự cô muốn chạy đến hôn thật sâu nhưng dù sao phía phụ huynh vẫn chưa chấp nhận chuyện hai người, cảm giác đó đành phải đè nén lại. Sau khi Tả Dật lái xe rời đi, An Kỳ bước vào nhà liền thấy ba mẹ đang dùng cơm, cô nhìn lên đồng hồ mới nhận thức được bọn họ vậy mà đi đến tới tận giờ cơm, lúc này đồng hồ chỉ đúng 12h. “Tiểu Kỳ, lại đây ăn cơm đi.” Gia Nguyệt thấy con gái về lập tức với gọi. An Kỳ bước chân nặng nề đi vào: “Ba, mẹ.” Người làm đưa cho cô bát dũa dùng bữa, lúc này An Kỳ mới ngồi xuống đối diện với hai người. Gia Nguyệt gắp một miếng thịt để vào bát cô: “Ăn đi, ăn đi.” Cô cùng ba mẹ dùng bữa, được một lúc thì An Trạch lên tiếng: “Nghe nói hôm nay con không tới công ty. Là có chuyện gì sao?” Ba cô là người mở lời trước. Nói thật lúc đang ăn cô vẫn còn suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, xem ra không cần nữa rồi. “Con tới nhà bác Tả.” An Trạch tay ăn cơm chợt khựng lại: “Là Tả Nghiêm sao?” An kỳ lắc đầu nói: “Là bác gái của Tả Dật, Tả Diên Nghi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]