Chương trước
Chương sau
Một người mang trọng lượng hơn một trăm cân như Lương Vệ Thành gần như nằm cả lên người An Kỳ không khác gì lấy thịt đè người. Cũng vì quá nặng mà cô có dùng hết dức lực cũng không làm một ngón tay lão ta di chuyển chứ đừng nói tới cả người lão. Tận dụng lợi thế đó, Lương Vệ Thành tựa như khoá chặt An Kỳ dưới thân, khuôn mặt còn dính máu được lão lấy ta quệt đi hết sạch:
"Để xem mày còn chạy được không?"
Một tay lão ta cố định cả hai tay An Kỳ lên đầu giường, tay còn lại bắt đầu lướt trên bộ váy đã nhăn nhúm sau cuộc vật lội vừa rồi. Lúc lão ta chạm tới cả cơ thể cô nổi da gà, An Kỳ ghê tởm cảm giác này, bị lão thao túng thà cô chết đi cho rồi. Hai cánh tay bị lão giữ chắt, cũng vì lúc đầu bị trói nhiều giờ nên cả giương mặt chợt đỏ ửng lên vì đau. Lương Vệ Thành thấy vậy tưởng cô đã tiếp nhận hắn, ánh mắt tràn ngập dục vọng, tốc độ tay cũng vì thế mà nhanh hơn.
An Kỳ giờ không còn cơ hội để phản lại, cả tay chân đều đã bị lão cố định một chỗ, khôg thể nhúch nhích. Bàn tay lão đã gần như chạm tới ngực cô, khuôn mặt đáp xuống chọn vị trí cánh môi chuẩn bị hôn. Nhân cơ hội đó chờ cho đến khi lão ta cúi gần hơn nữa cô hơi nghiêng đầu dùng toàn bộ sực lực mà cắn vào bên má trái Lương Vệ Thành. Bị tấn công bất ngờ, lão ta lập tức ngồi thẳng dậy, cánh tay ôm lấy má trái thì thấy hơi sần sần, thậm chí còn có cả máu đỏ nhiêu đó cũng đủ để thấy lực của An Kỳ kinh khủng như thế nào. Bên má trái giờ đã in rõ vết răng, lão ta ânh mắt hung tợn nhìn An Kỳ nhưng một lần nữa lại đón nhận tiếp một đòn trời giáng từ cô, nhân cơ hội lão hơi nhổm người dậy An Kỳ một chân đạp trúng vào bụng dưới lão ta.
"Aaaaa..."
Lương Vệ Thành một phát vội ngã lăn trên giường, hai tay ôm lấy vị trí vật đó mà thét lên chói tai. An Kỳ như không kịp thở mà nhảy vội xuống giường chỉ sợ rằng nếu như chậm thêm một phút nào nữa thì bản thân chắc chắn bị lão hành đến chết.
"Con đĩ, mày dám."
Lương Vệ Thành cả khuôn mặt nhăn lại vì đau, giọng gằn ra từng chữ hướng tới An Kỳ mà nói.
Khó khăn lắm mới thoát được lão An Kỳ không dại gì mà bị bắt lần nữa, nhân lúc lão vẫn còn ôm bụng dưới nằm đó An Kỳ đã nhanh chân chạy tới phía cửa phòng. Nhưng cô không biết rằng trong lúc tháo chạy thì đằng sau Lương Vệ Thành đã cố nhích từng bước hướng tới chỗ gối ngủ, lão lấy tay lần mò xuống dưới lấy ra một khẩu súng nhằm trúng cánh cửa bắn tới.
Đoàng.....
Cánh cửa trước mắt bị thủng một lỗ do viên đạn bắn trúng, An Kỳ giật mình quay đầu lại thì thấy lão đang chĩa họng súng về phía này.
"Ông đây là muốn làm gì?"
Người đàn ông này e là không có gì mà lão không dám làm, chỉ bằng những gì mà cô đã gây ra cho lão thì phải nửa phần trăm là muốn thủ tiêu cô.
Lương Vệ Thành xem ra đã giảm đau, lão chống tay còn lại xuống giường từ từ mà ngồi dậy, sự tức giận không hao đi tí nào nói:
"Loại như mày không có cửa để đâu với tao đâu."
Dứt lời lập tức cánh cửa phía sau An Kỳ bật mở, đi vào là 4 tên vệ sĩ với thân hình cao lớn, khoẻ mạnh mặt người nào cũng đầy sát khí và đương nhiên là người dẫn đầu bọn chúng chính là Mặt Sẹo. Đây không phải là trùng hợp mà chính là bọn chúng đã đứng chờ bên ngoài ngay từ lúc cô vào căn phòng này. Tiếng súng kia chắc hẳn chính là mệnh lệnh của Lương Vệ Thành, tất cả mọi chuyện diễn ra tỏng căn phòng này ngay lúc đầu đã được sắp đặt.
Mặt Sẹo đi đến bên đầu giường cúi đầu nới với lão:
"Đại ca cho gọi bọn em."
Lương Vệ Thành ngồi chiễm chệ trên giường, một tay chỉ vào má trái có in vết căn, tức giận nói:
"Mẹ kiếp, mày nhìn con hàng mày đưa về đi, xem nó đã là gì tao."
Nghe vậy Mặt Sẹo ngẩng đầu lên nhìn theo hướng cánh tay chỉ của lão thì thấy rõ ràng hai vết răng trên má trái:
"Đại ca, đây là...."
Hắn không tin vào mắt mình, Lương Vệ Thành quả thực là đã An Kỳ chọc cho đến tức điên, ánh mắt hung hăng nhìn vào cô sau đó ra lệnh:
"Là nó làm đấy. Còn đứng đấy là gì, mau đen nó giam cùng với bọn kia đi."
Mặt Sẹo quay lại hất mặt về phía tên vệ sĩ đứng gần với cô nhất. Nhận lệnh, hắn ta một bước tiến tới chỗ An Kỳ thì lập tức lãnh chọn cả chiếc giày cao gót vào bụng. Bản thân An Kỳ lúc nhỏ đã được Bách Dạ dạy cho mấy chiêu phòng thân để đề phòng trường hợp như này. Bị bất ngờ, tên đó lùi lại phía sau vài bước, thấy vậy một tên khác lao nhanh về phía này bắt được cánh tay cầm giày của cô, An Kỳ mượn đó xoay người lại hướng thẳng chân đã vào bên hông sau đó thình lình cúo người xuống đã xoáy chân vào đầu gối tên đó khiến hắn khỵu xuống, nhân cơ hội đó An Kỳ vụt chạy ra cửa.
"Đuổi theo."
Cả ngày phải vật lộn trong khu này An Kỳ đã sớm không còn dư sức, nhận thấy chiếc váy chạy rất vướng víu An Kỳ liền lấy ta xé toang phía dưới để nó giờ chỉ còn ngắn qua đầu gối. Chạy suốt một dọc hành lang những tưởng là bọn chúng không đuổi kịp bất thình lình lại nghe thấu giọng nói phía sau vọng lên:
"Nó đây rồi."
An Kỳ bất giác liền tháo bỏ luôn cả đôi giàu cao gót ra vừa sang một bên, hai chân để trần tiếp tục chạy trên nền lạnh. An Kỳ vừa chạy vừa quay đầu lại xem bọn chúng có còn phía sau thì quả nhiên là thấy bóng dáng của hai người, bất quá nhìn ngó xung quanh thì thấy cuối hành lang có hai ngã rẽ, An Kỳ đang định đánh liều rẽ bừa một hướng thì đột nhiên nhìn thấy bờ tường phía trước có một khe hở. Không còn thời gian để đoán già đoán non cô đìn hết tốc độ chạy tới núp vào ben trong.
Hai tên vệ sĩ nãy giờ đuổi theo An Kỳ cũng tới chỗ này thì thấy có hai ngã rẽ.
"Giờ chia nhau ra, mày trái, tao phải."
Thế là cả hai tách nhau ra tìm, lúc này An Kỳ hơi ló mặt ra xem tình hình bên ngoài thì thấy không có một ai. Biết rằng bọn chúng đã mắc lừa, lúc này An Kỳ mới từ khe tường đi ra. Không ngờ rằng Lương Vệ Thành lại cho xây dựng địa bàn to lớn như này ở đây, xem ra tổ chức này hoạt động không chỉ là mới một, hai năm.
"Cô chỉ lừa được bọn chúng chứ không lừa được tôi đâu."
Giọng nói của Mặt Sẹo truyền tới đối diện với An Kỳ. Chỗ bọn họ đang đứng đã là cuối hành lang, phía sau An Kỳ đã không còn đường chạy.
"Đừng quên, ở đây nơi nào cũng có gắn camera, chỉ cần tôi mở điện thoại ra là thừa biết được cô đang trốn ở đâu."
Vừa rồi cũng chỉ mới chạy với tìm chỗ nấp mà An Kỳ không hề nghĩ tới vấn đề này, quả thật là toàn bộ dãy hành lang cứ cách vào chỗ là sẽ có gắn một camera ở đó, hèn gì mà Mặt Sẹo biết cô trốn ở khe tường này.
"A Tiêu lại bị mấy người bắt cóc đúng không?"
An Kỳ lên tiếng hỏi Mặt Sẹo. Hắn ta tiến thêm một bước về phía An Kỳ khuôn mặt điềm nhiên nói:
"Biết nhiều quá không tốt cho cô đâu. Giờ thì theo tôi."
Nói xong hắn định một tay bắt lấy An Kỳ thì đột nhiên khụy xuống trước mắt. Cô nhìn lên thì thấy phía trước là hai người đàn ông, tên Mặt Sẹo bị đánh bởi người đàn ông mặc áo đen.
"Là thằng chó nào?"
Bị đánh bất ngờ, Mặt Sẹo hung hăng nói nhưng sau khi chính mắt nhìn thấy người mặc áo đen thì bất chợt nở một nụ cười nửa miệng, giọng nói có chút giễu cợt:
"Là mày sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.