Nhan Mạt hàn từ chối một chút , đã bị Nam Cung Ảnh gắt gao đè lại
Rơi vào đường cùng , cô buông thả
"Được rồi .. Đi thì đi thôi , nhưng nhất định phải mang con về đây thăm em"
Cắn môi dưới , kỳ thật cô cũng muốn đi ! Nhưng cô không muốn cho người đàn ông này thực hiện được ý định...!
"Cho nên em không đến?" Nam Cung Ảnh vài phần kinh ngạc , không nghĩ cô cố chấp như thế
"Em đi làm chi ? Em và anh có quan hệ gì sao?" Nhan MẠt Hàn trừng lớn hai mắt , giọng điệu rất khó chịu..
" Không có sao.." Bỗng nhiên , không khí một chút tối dần , Nam Cung Ảnh gỡ bàn tay di chuyển đến gần cổ..
"Anh làm gì.." Chỉ là hắn chạm đến , thân thể cô sẽ liền phản ảnh .. sáu năm , ai biết mỗi ngày người cô nhớ chính là hắn..
Nam Cung Ảnh cúi người xuống , thì thầm bên tai " Sáu năm , không nhớ anh sao?"
"Em.." Cô có thể nói cái gì? Nói thẵng ra ngày ngày đêm đêm cô đều nhớ đến? Nhưng vẫn là trả lời không có!
Nếu không có , chiếc nhẫn trên tay cô là sao? Còn có hai đứa nhỏ?
Nếu thật sự không yêu , nhẫn sẽ không tồn tại. Đứa nhỏ cũng sẽ bị cô không chút do dự mà xoá sạch đi
chính là bởi vì , cô còn yêu người đàn ông này
Tiếp theo nháy mắt , Nhan Mạt Hàn liền cảm giác được môi mình ướt át
Không thể tin được , trợn to hai mắt nhìn gương mặt trước mặt mình ! Đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-toi-yeu-chinh-la-anh/1250920/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.