Màn hình di động hiện lên , Lạc ca ca….
Khoé miệng Nhan Mạt Hàn cong lên , cảm giác dường như vô cùng ngọt ngào
“ Tôi, tôi… ra ngoài nhận điện thoại” Nhan Mạt Hàn nhìn Nam Cung Ảnh , vui sướng nhảy xuống xe
Nam Cung Ảnh nhìn Nhan Mạt Hàn vui sướng xuống xe , khó chịu “ Người nào gọi , mà vui mừng đến thế” sau đó nhìn lên kính chíu hậu
Nhan Mạt Hàn bắt điện thoại , đá đá chân , nở nụ cười , còn lại là một nụ cười rất ngọt ngào…
“ Ah , Lạc ca ca , như thế nào lại gọi điện cho em?” Con ngươi của Nhan Mạt Hàn lạnh lùng khom lưng nhìn tựa như trăng khuyết , nhờ có ánh đèn đường mà Nam Cung Ảnh nhìn thấy mặt của cô đang đỏ ửng
“ Tiểu Hàn , anh nhớ em rồi” ở một nơi khác, Lạc Thần cười cười
“ Khi nào thì anh sẽ trở lại?” Nhan Mạt Hàn vội vàng hỏi , không kịp đợi Lạc Thần trả lời
“ Tiểu Hàn ,nhanh như vậy liền nhớ anh?” Lạc Thần ở phía bên NewYork , bây giờ bên NewYork đã là 9 giờ sáng
“ Đúng vậy , em thật là nhớ anh , từ lúc em đánh mất công việc , liền nhớ anh” Nhan Mạt Hàn nhìn về phía xe , nghĩ thầm tất cả đều tại vì anh Nam Cung Ảnh
“ Hả? Mất việc? Chuyện gì đã xảy ra với em? Không phải công việc ở Jayz vẫn đang diễn ra tốt sao?” Vừa nghe Mạt Hàn nói mất việc , Lạc Thần có chút hoang mang
“ Àh , thì tại vì nhờ phúc của ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-toi-yeu-chinh-la-anh/1250816/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.