Biệt thự Nam Thương. 
"Rầm!" 
Cửa phòng ngủ bị đá toang, tiếng thét của Hoắc Duật Hy càng thêm chói tai. 
"Buông ra! Buông ra!" 
"Huỵch!" Tề Thiếu Khanh ném cô lên giường, hơi thở nặng nề, nhìn cô mặc chiếc váy cưới tanh nồng mùi máu ánh mắt thêm u ám, anh không nói tiếng nào một mạch xoay người trở ra, khóa cửa phòng lại. 
Hoắc Duật Hy bên trong như một kẻ điên xông đến, đập vào cửa phòng la hét khi bị vây khốn: "Thả ra! Thả ra!"" 
Tề Thiếu Khanh không chút mềm lòng, lạnh giọng: "Hoàng Tịch Liên, lên đây." 
Hoàng Tịch Liên nghe lời, từ dưới tầng nhắng nhít chạy lên, trên mặt không biết biểu thị loại cảm xúc gì. Vừa sợ hãi vừa bàng hoàng, cả người cô cũng lắm lem. 
"Canh người cho kĩ, dù cô ấy kêu gào thế nào cũng không được mềm lòng." 
"Nhưng lỡ như cô ấy nghĩ quẩn..." 
Điều này quả thật đáng lo ngại. 
Tề Thiếu Khanh khẽ liếc mắt về phía cánh cửa: "Cô ấy không có cái gan đó." 
Bởi vì Tư Cảnh Hàn đã nói rồi, cho dù hôm nay Hoắc Duật Hy tự tổn thương mình thì ở thế giới bên kia hắn cũng không cho cô tìm được mình, cho nên cô sẽ không dám thách thức lời Tư Cảnh Hàn đã tuyên bố. 
Hoàng Tịch Liên xoắn xuýt gật đầu, nhìn sơ qua có lẽ cô vẫn còn trong cơn sợ hãi Tề Thiếu Khanh thoáng hạ giọng, bất giác chỉ vào phòng ngủ ở đối diện: "Qua đó thay quần áo trước đi, tôi bảo hầu nữ lên với cô, có gì thì căn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-toi-chang-the-yeu/2355458/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.