Chương trước
Chương sau
Hoắc Duật Hy đợi Tiễu Mễ rời đi mới bưng chè của mình lên, cũng học theo bộ dạng của Mặc Lạc Phàm ngửi ngửi mấy cái nhưng chẳng nghe ra được mùi gì khác lạ của vị chè.

Nhìn sang Mặc Lạc Phàm thì anh đã một hơi ăn được nửa bát, bây giờ thở thà một tiếng sảng khoái, liếm liếm môi, cất giọng:

"Còn không?"

Cằm của Hoắc Duật Hy nghe anh hỏi xong thì muốn rơi luôn xuống đất: "Anh còn chưa ăn hết trong bát đã muốn gọi thêm sao? Sao hôm nay anh ăn dã man thế?"

Mặc Lạc Phàm sờ lấy cốc nước ép, uống ực luôn phần còn lại mới tự nhiên nói: "Chẳng có gì lạ, hai hôm nay em bị bắt đi thì anh cũng phải lao tâm khổ tứ theo cùng, em biết không, đã hai đêm rồi anh không được ăn uống ngủ nghỉ tử tế, bây giờ còn mệt đến tận mang tai đây!"

Biết rằng anh lại giở chiêu kể công, Hoắc Duật Hy chỉ khinh thường bảo: "Nếu A Tư nói thì em còn tin, chứ anh thì có bao giờ để mình chịu thiệt sao?"

"Em... em không tin anh?!"

"Tất nhiên."

Mặc Lạc Phàm vò đầu bứt tóc, vì sao anh nói cái gì cô cũng không tin hết nhỉ?

Rốt cuộc anh thẹn quá hóa giận gắt lên: "Thế em còn muốn nghe chuyện Na Mộc Lệ không?"

"Đương nhiên rồi!"

"Thế thì không được khinh thường anh nữa, biết chưa? Bằng không đừng hòng anh nói cho em nghe!"

Hoắc Duật Hy ồ một tiếng, giả bộ ngoan ngoãn ngậm miệng lại nhưng biểu cảm thì hoàn toàn ngược lại làm Mặc Lạc Phàm tức muốn phát rồ nhưng không làm gì được cô cả.

"Thôi mà, đừng tức giận, nói em nghe đi, làm sao hắn và Na Mộc Lệ quen nhau?" Cô lấy lòng, vuốt vuốt lưng Mặc Lạc Phàm, nhưng anh lại tránh né ngồi xa một khoảng dè chừng. Cô lại càng nịnh nọt hơn, lấy cái gậy đấm bóp gõ gõ lên vai cho anh, giọng tâng bốc: "Em chỉ nói thế thôi, còn chuyện năng lực của anh đến đâu em đương nhiên phải biết rồi mà! Nha... đừng giận, Tiểu Phàm ca đẹp trai."

Được vuốt đuôi, Mặc Lạc Phàm đương nhiên thấy dễ chịu hơn, hách dịch sờ sờ khuôn mặt của mình. "Ừm, xem như em biết nói chuyện, tha cho em lần này."

Hoắc Duật Hy hí hửng cười tươi, dựa sát vào anh: "Sao nào, là thế nào?"

Liếc mắt nhìn cô một cái, Mặc Lạc Phàm mới vào vấn đề:

"Thật ra chuyện này cũng không có gì đặc biệt, năm đó Na Mộc Lệ ở ngành giải trí chỉ là một diễn viên hạng ba, danh tiếng bằng không, nhưng cô ta có chút nhan sắc, nhờ được một người giới thiệu mới đến tìm Tiểu Bạch. Nhưng cũng phải nói gan của cô ta cũng lớn không ít, chẳng có gì trong tay mà dám tìm đến tận chỗ Tiểu Bạch, lúc đó hắn đang..."

Nói đến đây Mặc Lạc Phàm hơi khựng lại.

"Hả, hắn đang thế nào?" Hoắc Duật Hy chớp chớp mắt nhìn anh. 

"À, hình như lúc đó hắn đang trong kỳ nghĩ dưỡng với bọn anh thì phải." Mặc Lạc Phàm sờ sờ cằm như đang nhớ lại. Hoắc Duật Hy lại thắc mắc: "Thế hắn gặp em chưa?"

"Đương nhiên... chưa rồi." Mặc Lạc Phàm cuối cùng sửa miệng. "Dẫu sao từ lúc gặp em hắn có khoảng thời gian nào trống để cùng anh đi nghỉ dưỡng đâu."

Hoắc Duật Hy nghe anh nói thì ồ một tiếng có chút mất mát. Vậy mà cô còn tưởng hắn chấp nhận để Na Mộc Lệ theo mình là vì chuẩn bị cho cô.

Mặc Lạc Phàm liếc nhìn cô rồi tiếp tục câu chuyện: "Sau đó, là vì hắn cũng chẳng phải người tốt lành gì, phụ nữ tự tìm đến cửa hắn cũng không hơi sức đâu từ chối. Nói dễ nghe một chút là số mệnh đào hoa, nói khó nghe một chút là kim chủ chuyên bao dưỡng phụ nữ. Cô ta cần danh vọng, hắn có nhu cầu, ăn bánh trả tiền thế thôi."

Hoắc Duật Hy không hiểu lắm: "Vậy sao đến lúc đó hắn không đụng đến cô ta luôn?"

Mặc Lạc Phàm cười, "Từ lúc cô ta đến Tiểu Bạch đã nhìn ra cô ta thuộc loại người nào rồi. Hắn là người hay đa nghi, làm việc luôn cẩn trọng, muốn dùng người cũng thế, sẽ có một đoạn thời gian khảo nghiệm người đó. Na Mộc Lệ vượt qua, trở thành người ở bên hắn nhưng hắn cũng biết cô ta không phải dạng người dùng để làm ấm giường, cô ta khôn ngoan hơn người ngoài nghĩ, là người biết nhìn sắc mặt của người khác mà sống, cũng biết ngụy trang cho mình một vẻ kiêu ngạo, đanh đá khiến người khác nghĩ cô ta là người không quá sắc sảo, không quá tâm tư."

"Vậy cô ta làm tất cả những điều này chỉ là để Tư Cảnh Hàn mất phòng bị đối với bản thân mình, gần gũi với cô ta hơn?" Hoắc Duật Hy phân tích nói.

Mặc Lạc Phàm vỗ tay một tiếng, tán thưởng: "Tiểu Duật Hy thông minh quá!"

"Bớt nịnh hót đi. Trông anh giả tạo lắm biết không?" Cô thẳng thừng từ chối lời khen của anh, tiếp đó lại ăn một muỗng chè, tặc lưỡi: "Vậy tính ra khẩu vị của Tư Cảnh Hàn thật lạ, hắn thích dùng phụ nữ chân dài não ngắn. Thế mà em cứ nghĩ hắn sẽ chọn loại hàng chất lượng cao chứ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dung mà, nhưng làm sao hắn có thể có loại cảm giác với loại phụ nữ có ngực mà không có đầu óc đó được chứ?!"

Trên trán Mặc Lạc Phàm chạy đầy hắc tuyến, có phải là Tiểu Duật Hy quá tự nhiên trong việc bàn tán chuyện giường chiếu của người khác rồi phải không? 

"Em nói phải không?"

"À... à... phải, khẩu vị của Tiểu Bạch tệ thật." Anh giả dối hùa theo.

"Anh nói vậy thì hắn ngoài Na Mộc Lệ hắn còn nhiều phụ nữ khác lắm nhỉ?" Hoắc Duật Hy liếc lại, nhìn anh, một ánh nhìn không mấy là thân thiện. 

"Đương nhiên!" Mặc Lạc Phàm ban đầu không cần suy nghĩ trả lời ngây, sau đó thấy nét sắc bén trong mắt của cô thì tằng hắng ho mấy cái ái ngại, lập tức sửa lời: "Nhưng Tiểu Hy, em yên tâm, trong số đó em là đẹp nhất a!"

Tuy anh nói vậy nhưng trọng điểm, cô không tin anh, vì với cô người đẹp là trong mắt kẻ si. Đối với kẻ đang yêu thì người tình trong mắt hóa Tây Thi, không quan trọng người đó có thật sự là người đẹp nhất không, mà quan trọng ở chỗ kẻ nhìn có yêu người đó không. Nếu hắn không yêu thì dù cô có đẹp thế nào cũng vô dụng.

Thấy Hoắc Duật Hy mãi thở dài, Mặc Lạc Phàm xoa xoa bàn tay, cố nặn ra một câu đại khái: "Thế em còn có vấn đề nào thắc mắc nữa không?"

Hoắc Duật Hy chớp mắt xua đi sự buồn bã vừa lướt qua trong ánh mắt, thận trọng hỏi một câu: "Hắn có nhiều phụ nữ như vậy, thế hắn không có yêu người phụ nữ nào thật lòng sao?"

Vấn đề cô hỏi đánh trúng trọng tâm, Mặc Lạc Phàm nhoẻn miệng, cười tiếng sau còn to hơn tiếng trước: "Tiểu Duật Hy, không phải em ỷ thế ai dễ bị gạt nên dụ dỗ anh chứ? Vấn đề này của Tiểu Bạch thật sự tế nhị nha... ha ha..."

"Mặc Lạc Phàm, em đang nghiêm túc." Quả thật biểu cảm của cô lúc này không có điểm nào là đùa cợt, hoàn toàn là vẻ chờ đợi đáp án từ Mặc Lạc Phàm.

Anh cũng không cười nữa, tuy nhiên không phải là một vẻ mặt trầm trọng khi sắp nói ra một sự thật long trời nào, đôi mắt anh vẫn bình thản giống như người phải kể một câu chuyện đã quá quen thuộc. Anh khoác tay lên ghế salon, giọng nói hay đặc trưng vời vợi, thoải mái nhưng đầy lý trí:

"Tiểu Hy, em hỏi anh chuyện Na Mộc Lệ, anh không thấy có gì khó hiểu. Nhưng anh hỏi em chuyện này của Tư Cảnh Hàn, anh muốn biết lý do."

Hoắc Duật Hy nhìn bát chè trong tay, cảm thấy đầu lưỡi không còn hương vị gì nữa, cô đặt nó qua một bên, rồi nhìn anh: "Nếu em nói, em hỏi anh như thế là vì muốn về cái người mà hắn gọi là Bảo Bối thì sao?"

Đôi đồng tử của Mặc Lạc Phàm nghe đến hai tiếng Bảo Bối thì chuyển động mạnh, quả thật là một sự chấn kinh: "Bảo Bối, em biết đến Bảo Bối rồi?!"

Cô nhìn vào mắt của anh, trong đó là một loại cảm giác tự hỏi vì sao cô có thể biết được một chuyện như vậy, xem ra là một sự bất ngờ đến từ nội tâm. Mặc Lạc Phàm không đợi kịp câu trả lời của cô, anh đã bổ sung thêm: "Là hắn nói cho em biết?"

"Không phải, là một lần em vô tình biết được."

"Thế em đã biết bao nhiêu rồi?"

"Ngoài cái tên này, em không còn biết thêm gì nữa?" Hoắc Duật Hy không định giấu anh cũng không trực tiếp hỏi biểu hiện của anh lúc này có ý tứ gì mà âm thâm quan sát.

Dường như đây là một chuyện khó nói, Mặc Lạc Phàm phải đưa tay cầm cốc nữa ép trên bàn uống một ngụm nhưng phát hiện nó đã sạch trơn rồi, anh đành đặt lại vị trí cũ. Anh vốn không phải dạng người không biết uyển chuyển trong ăn nói, nhưng ở thời điểm này lại phát hiện điểm khó khăn.

Sau một hồi do dự anh nhìn cô, thở dài một hơi: "Em nói em muốn biết về Bảo Bối, vậy có nghĩa em thừa nhận bản thân đang để ý về đời tư của Tư Cảnh Hàn, em để ý đến hắn rồi?"

"Em chỉ muốn biết nếu hắn đã có người phụ nữ của riêng mình rồi lại còn giữ em khư khư em bên mình, thậm chí còn qua lại với nhiều phụ nữ như vậy, làm chuyện có lỗi với người phụ nữ kia." Hoắc Duật Hy phủ nhận lời của Mặc Lạc Phàm, nhưng chính nội tâm cô cũng tự hỏi, mình cứ mãi canh cánh trong lòng chuyện của Bảo Bối là vì lý do vừa mới đưa ra sao.

"Vậy hắn biết em đã biết đến sự tồn tại của Bảo Bối chưa?"

"Có lẽ là biết." Lần đó cô chỉ kịp nhìn vào màn hình điện thoại hắn đã vội đứng dậy bắt máy, sau đó ra nước ngoài luôn, vì quan hệ lúc đó của hai người rất nguội lạnh, thậm chí là rất căng thẳng nên sau đó chẳng lần nào hắn đề cập đến việc kia, cô cũng chẳng buồn hỏi.

"Vậy em có định hỏi hắn thẳng không?" Mặc Lạc Phàm hỏi tiếp.

Hoắc Duật Hy khẽ suy nghĩ, nếu cô có can đảm trực tiếp hỏi hắn thì đã không ngồi đây khai thác từ anh rồi. Chung qui là vì cô không muốn chạm vào thế giới sống còn lại của hắn, hắn cũng không cho phép cô làm vậy, mà cô lại không muốn phơi bày tâm tư của mình, thế nhưng hôm nay, cô đã vi phạm vào điều cấm kỵ đó.

Một lúc sau, cô bảo với Mặc Lạc Phàm: "Em không đủ can đảm." 

Câu trả lời của Hoắc Duật Hy đối với Mặc Lạc Phàm mà nói không phải là một lời nói dối, nhưng nó không đủ thõa mãn. Tuy vậy, anh không vạch trần, khác hẳn với dáng vẻ cà lơ phất phơ bình thường, giọng anh có chút nặng nề, nghiêm túc: "Tiểu Duật Hy, nếu em xem anh là bạn thì anh cũng không muốn giấu em, nhưng anh nói ra cũng không hy vọng khiến em phải buồn. Nên anh chỉ có thể nói đối với Tư Cảnh Hàn mà nói, cuộc đời cậu ấy về sau có thể không có bất cứ ai bên cạnh, duy chỉ có Bảo Bối là không thể thiếu."

Hơi thở của Hoắc Duật Hy vì đáp án này của Mặc Lạc Phàm mà trở nên khó khăn, dù cô nghĩ rằng bản thân đã đủ sẵn sàng đón nhận tất cả sự thật nhưng không chính miệng Mặc Lạc Phàm thừa nhận cô mới biết nó khó chịu đến chừng nào. 

Một cảm giác làm chính cô khó hiểu. Cô vốn không yêu Tư Cảnh Hàn, vì sao cô phải khó chịu chứ? Mà cảm giác khó chịu này lại không ngừng đâm chồi, len qua các bước tường trong trái tim cô, nó làm rạn nứt sự vững chắc ấy, từng lớp bị bóc ra một cách trần trụi, nó hấp thụ linh khi, chỉ cần cô nghe đến ba chữ Tư Cảnh Hàn nó lại giãy nảy, nó lại vươn lên, nó muốn tìm vào tận bên trong, tận cùng sự sống của cô điên cuồng gào thét, nó muốn cướp đi trái tim của cô về cho một người khác không phải cô, cô cố níu giữ nó lại, nhưng... cô không đủ sức phản kháng.

Bằng hơi thở nhọc, cô nhìn Mặc Lạc Phàm, hơi lạc giọng: "Vậy sao hắn còn bao nuôi nhiều phụ nữ như vậy, chẳng lẽ hắn không sợ người kia sẽ đau lòng sao?"

Mặc Lạc Phàm cười nhạt, anh trả lời không quá rõ ràng: "Tiểu Duật Hy, thứ cho anh nói chỉ được đến thế. Còn đáp án này nên để hắn tự trả lời, chuyện này đóng vai trò là một người bạn anh không tiện nói quá nhiều, chỉ có thể khẳng định Bảo Bối rất quan trọng với hắn, những chuyện còn lại em nên trực tiếp hỏi hắn, đến đó, đáp án như thế nào, anh nghĩ em cũng nên chuẩn bị trước tâm lý."

"Nhưng anh vẫn muốn nói với em, chuyện của Na Mộc Lệ lần này hắn hoàn toàn đứng về phía em, nên những chuyện hắn làm chắc chắn có lợi cho em nên phải nghe lời hắn thu xếp biết không?"

Hoắc Duật Hy gật gật đầu, dù tâm trạng không thoải mái mấy nhưng cô vẫn hỏi lãng đi: "Còn Na Mộc Lệ thế nào, khi nào thì kết hôn?"

Mặc Lạc Phàm lắc lắc đầu, anh khách quan đánh giá: "Tuy bá tước muốn lấy cô ta, nhưng để đặt chân vào được hoàng gia còn phải xem tạo hóa của cô ta nữa. Dù sao cũng trên lệch về thân phận rất nhiều."

Đúng vậy, làm thân tộc chỗ Hoàng gia kia là thế nào, về thân thế đã không môn đăng hậu đối, hơn thế nữa chính vì nghề nghiệp của Na Mộc Lệ lại không phải là một điều quá vẻ vang đối với những người thuộc tầng lớp quyền quý, đối với họ, người của làn giải trí chỉ là những chiếc bình có thể trao đổi theo ý thích...

Nói xong, anh thấy thái độ Hoắc Duật Hy đã trầm lắng xuống hẳn, anh biết cô đã không còn tâm tư để nghe chuyện của Na Mộc Lệ nữa rồi, cô hỏi anh chẳng qua là tìm một cái cớ để tránh đi những khó chịu mà thôi.

Một nỗi thương tiếc ngập tràn trong lòng, anh nhích người lại ngồi gần cô hơn, an ủi: "Thôi được rồi, Tiểu Duật Hy thân yêu, chẳng phải em ghét hắn lắm sao nên không cần vì hắn mà ảnh hưởng đến tâm trạng đâu, nè mau ăn hết bát chè này đi, lần sau anh đến sẽ mua thật nhiều món chân gà cho em chịu không?"

Hoắc Duật Hy không trả lời, anh lại tiếp: "Thôi nào, người khác không xem em là bảo bối thì anh xem là bảo bối, kẻ nào ăn hiếp em sau này anh sẽ sống chết với hắn. Còn có A Tư nữa, anh nhất định bắt hắn về phe của chúng ta, cô độc chết Tiểu Bạch, cho hắn chừa cái tội làm em không vui."

Trong lòng của Hoắc Duật Hy vì những lời này của anh mà có một cỗ ấm áp chạy qua, cô đưa tay ôm lấy anh, thật lòng bảo: "Mặc Lạc Phàm, cảm ơn anh, có anh thật tốt."

Mặc Lạc Phàm cười dịu dàng, đưa tay lên vỗ vỗ đầu của cô, nhưng lại giở giọng đáng đánh thường ngày: "Đương nhiên rồi, anh luôn tốt như vậy mà, còn nữa sau này không có ai dám lấy em thì anh lấy em."

"Hai người đang làm gì vậy?" Giữa lúc bất thình lình nhất, một giọng nói âm hàn và quen thuộc đập gãy không khí ấm áp trong phòng khách, theo đó đôi giày da sáng bóng từng bước nện vào sàn, vững chãi mà lạnh lùng, một đôi mắt rét buốt quét đôi mắt nhìn một lượt hai người đang ngồi trên ghế salon, một câu hỏi nhẹ tênh khiến người khác không rét mà run: "Mặc Lạc Phàm, nghe nói cậu muốn lấy phụ nữ của nhà tôi sao?"

Gần như là theo phản xạ có điều kiện, Mặc Lạc Phàm bay một tiếng vèo ra khỏi Hoắc Duật Hy, nhìn Tư Cảnh Hàn mới bước vào lắp bắp nói bằng giọng kinh hãi: "Ớ, Tiểu Bạch, sao cậu lại về giờ này?"

"Sao, nhà của tôi về cũng phải hỏi ý của cậu sao?" Tư Cảnh Hàn tuy trả lời Mặc Lạc Phàm nhưng tầm mắt thì để trên người Hoắc Duật Hy đang ngồi gọn trên salon, rồi hắn đi đến cạnh cô, ngồi xuống đó, giọng nói mang theo mỉa mai: "Hay là tôi về đây làm vướng bận chuyện cậu muốn đào tường nhà của tôi."

"Không phải, mình làm sao có ý gì với Tiểu Duật Hy được chứ, cô ấy không phải gu của mình, cô ấy quá bướng bỉnh, quá giảo quyệt, tham tiền lại ham ăn, chỉ có thể để dành làm em gái mà thương yêu được thôi, không làm vợ được." Có thể nói Mặc Lạc Phàm đang cật lực giải thích để Tư Cảnh Hàn nguôi giận mà không tống anh ra sân như lần trước.

Tư Cảnh Hàn hừ một tiếng: "Vậy sao, nhưng tôi lại thấy cậu ngồi đây ôm phụ nữ của bạn thân, hứa hẹn sau này không để cô ấy không thể gả chồng đấy."

Mặc Lạc Phàm ỡm ờ vài tiếng nhưng chẳng biết trả lời thế nào, tên độc mồm này là muốn dồn anh vào thế chết, bình thường hắn luôn tỏ ra lạnh lùng khó gần, chẳng buồn để ý đến một ai, nhưng thật ra chỉ cần chọc tới người phụ nữ tên Hoắc Duật Hy thì cứ như sư tử dựng bờm lên, sẵn sàng cắn chết ai xâm phạm lãnh địa của mình.

Anh biết hắn sẽ hung dữ lắm chứ, nhưng anh là người không sợ chết mà! Mặc đu biết sẽ bị xơi tái cho bầm dập nhưng nhiều lần anh vẫn leo lên lưng sư tử trêu đùa.

"Chỉ là theo lý giờ này cậu nên ở công ty mới đúng chứ." Anh sau khi ngập ngừng vài giây, đôi mắt lần nữa sáng lên, cố tỏ ra tự nhiên để lấy lại vẻ giảo quyệt thường ngày mà cười dễ thương bảo: "Sao hả, nhớ Tiểu Duật Hy nên về ăn trưa với cô ấy à?"

Biết rằng Mặc Lạc Phàm đang đánh trống lãng để tự cứu lấy mình. Mà những lời đùa cợt của anh người quen đều đã nghe thành thói quen, hoặc là dùng bạo lực để buộc miệng anh lại, hoặc là nghe tai bằng phải rồi ra ngoài bằng tai trái, cho nên cũng như những lần trước Hoắc Duật Hy không hơi đâu đỏ mặt hay lúng túng suy nghĩ quá nhiều, cô lại thản nhiên bưng bát chè của mình lên, càng không buồn hỏi người ngồi bên cạnh một tiếng mà ăn.

Tư Cảnh Hàn thấy cô làm lơ mình, hắn không giận mà nhìn về phía Mặc Lạc Phàm, ngược lại trong lời nói mang theo chút sát khí: "Đúng vậy, nên hơn hết cậu biết điều mà cút khỏi đây càng nhanh càng tốt."

Hoắc Duật Hy không bàng hoàng trước câu trả lời của Tư Cảnh Hàn, còn Mặc Lạc Phàm thì đưa hai tay lên ôm lấy ngực, giả vờ bị tổn thương, ai oán nói: "Tiểu Bạch, cậu nói chuyện thật làm người khác đau lòng a, nhưng mà mình cũng muốn ở lại ăn trưa nữa, chẳng lẽ cậu keo kiệt với mình chỉ có một bữa ăn sau, nhớ năm xưa mình không lần giúp cậu..."

"Cho cậu ba giây để mang luôn hòm thuốc đi, nếu không Nam Nam ở bệnh viện có đột nhiên nhìn được ảnh thấy của cậu lúc nhỏ không thì tôi không chắc đâu." Biểu cảm của anh hay đáo để nhưng Tư Cảnh Hàn không hề muốn thương lượng, càng không đủ tâm tư xem anh diễn kịch.

Rõ ràng là một lời mang đầy ý uy hiếp, Mặc Lạc Phàm á khẩu chỉ chỉ vào hắn không nói được gì. Anh trời không sợ, đất không sợ nhưng anh, chính là sợ mấy tấm ảnh đó bị người khác nhìn thấy, đó là điểm yếu lớn nhất của anh, khiến anh từng muốn bỏ nhà ra đi chỉ vì hai chị gái mang ra ngắm nghía để chọc tức anh!

Đó cũng là thứ vũ khí lợi hại nhất mà Tư Cảnh Hàn dùng để triệu hồi anh về dù anh có ở đâu đó trên địa cầu này du lịch thì cũng phải về ngay lập tức!

Tất nhiên là Hoắc Duật Hy tò mò trong ảnh đó có gì mà Mặc Lạc Phàm phải đỏ mặt tía tai như vậy, cô muốn mở miệng hỏi nhưng Mặc Lạc Phàm đã chỉ vào cô: "Cấm em tò mò, lo ăn chè của em đi!" 

"Hứ! Không hỏi thì không hỏi, làm gì hung dữ với em như vậy hả?" Cô giận dỗi nguýt anh. Tư Cảnh Hàn cũng không vui vì Mặc Lạc Phàm lớn tiếng với cô: "Còn chần chừ làm gì, không đi?"

"Tư Cảnh Hàn, cậu nhớ đó." Nói xong, Mặc Lạc Phàm giậm chân bình bịch mang hòm thuốc đi ra ngoài. Vừa đi vừa lẩm bẩm trí chết chết tên đàn ông độc địa, nham hiểm đó. Trù cho hắn sau này ế vợ, gặp ai ai cũng sợ, cũng chê cho hắn gà trống nuôi con, gà con lớn lên đá gà trống già hắn sang một bên nuôi gà mái tơ khác, hứ!

Ở đây Tư Cảnh Hàn thấy bóng dáng anh khuất dần thì nở một nụ cười hiếm thấy, Hoắc Duật Hy cũng nhìn ra cửa, Mặc Lạc Phàm luôn là thế, anh sẽ đến đây vì một lý do quang minh chính đại nào đó nhưng rồi sẽ rời khỏi đây vì một lý do không đâu, hoặc vì bị ông chủ cũng là bạn thân tống cổ ra sân.

Chỉ có một điều cô chưa biết, có một lần anh đã rời khỏi Hàn Nguyệt bằng một khuôn mặt bầm dập cũng vì một lý do không vào đâu mấy.

Bây giờ thì trong phòng khách chỉ còn lại Tư Cảnh Hàn và cô ngồi cùng một chỗ, hắn không chủ động lên tiếng thì cô cũng im lặng xem như chẳng có gì. 

Bầu không khí quái dị duy trì thêm ít lâu thì cái IPad cô hay chơi màn hình sáng lên, cô hơi nhích người ra do đang ngồi bẹp lên nó lúc nào chẳng hay. 

Tư Cảnh Hàn thấy thế hơi nhíu mày.

Sao có loại phụ nữ hậu đậu như thế nhỉ?

Hắn vừa nghĩ vừa nhìn cô mở tin nhắn. Là của người vừa khỏi đây không lâu: [Tiểu Hy, em tin anh sẽ không làm những việc tổn hại em chứ?]

Hoắc Duật Hy không hiểu hết ý của Mặc Lạc Phàm nhưng vẫn trả lời một từ "Vâng".

Mặc Lạc Phàm ngồi trong xe ở ga-ra biệt thự nhìn tin được trả hồi âm, đôi mắt màu hổ phách của anh ánh lên một tia sáng khó hiểu. Nghĩ đến những lời đã nói với Hoắc Duật Hy lúc nãy, anh dứt khoát đánh tay lái rời đi.

"Sao vậy?" Tư Cảnh Hàn chống khuỷu tay vào lưng ghế, hỏi Hoắc Duật Hy.

Cô xoay màn hình lại cho hắn xem tỏ ý chẳng có gì để nói cũng như chẳng muốn giấu giếm. 

Hắn mất hai giây để nhìn rồi đưa tay tắt màn hình, để IPad sang một bên mới trầm giọng hỏi: "Em và tên đó nói chuyện gì sao?"

"Ừ." Cô không phủ nhận.

Nhưng Tư Cảnh Hàn cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lần này đến lượt cô thắc mắc hỏi hắn: "Anh không hỏi tôi và anh ấy đã nói gì sao?"

Tư Cảnh Hàn có chút lười biếng dựa sát vào cô hơn, cánh tay dài của hắn khoát lên lưng ghế ngang người cô gần như ôm trọn cô trong hơi thở của mình, giọng nói thật gần, vừa ấp lại vừa gợi cảm, mập mờ: "Vậy lúc Mặc Lạc Phàm nói tôi nhớ em, muốn về ăn trưa với em, tôi cũng thừa nhận, em không có chút ngạc nhiên hay không muốn hỏi gì sao?"

Hoắc Duật Hy nghiêng đầu, nhìn vào mắt hắn, cô thản nhiên trả lời: "Có gì mà phải ngạc nhiên, chẳng phải là một cách để anh đuổi Mặc Lạc Phàm đi nhanh một chút sao? Chẳng có gì quan trọng."

Nghe cô trả lời, Tư Cảnh Hàn nâng ngón tay lên gõ gõ vào mũi của cô, tự tin nói: "Chính là như vậy, cũng giống như việc em và Mặc Lạc Phàm nói chuyện thì có thể nói được chuyện gì quan trọng mà tôi phải hỏi chứ."

Không hài lòng với thái độ khinh thường này của Tư Cảnh Hàn, Hoắc Duật Hy chau mày lại, "Vạn nhất tôi và anh ấy nói chuyện về những bí mật của anh thì sao?"

Lần này Tư Cảnh Hàn càng cười điềm nhiên hơn, "Thì càng đơn giản hơn, Mặc Lạc Phàm không sớm hay muộn cũng nói với tôi. Em dám nói cho cậu ta biết thì đã không sợ cậu ta nói lại với tôi rồi, dù thế nào tôi cũng sẽ biết còn hỏi để làm gì." Nói xong, hắn tựa hẳn lên vai cô, là phần vai không bị thương, tuy vậy vẫn gây ra chút áp lực trên phần eo bị bầm, nhưng không đến nổi đau.

Hoắc Duật Hy cảm thấy lời nói của hắn thật đúng, nhưng mà nhìn xem tư thế của hai người lúc này cô thấy thật khác lạ. Từ lúc nào cô và hắn có thể nói chuyện với nhau một cách tự nhiên mà không e đe như vậy. Trước đây mỗi khi đối diện với hắn luôn phải rào trước đoán sao, ngây cả đi đứng, ngồi hay nằm đều phải cố cách li hắn thật xa, mà hắn cũng không để cô tùy tiện. Nhưng dạo gần đây hình như Tư Cảnh Hàn thay đổi, hắn có vẻ dễ giải hơn trước, đối với cô cũng không quá căng thẳng.

Tuy vậy, vì cô không hiểu được mấu chốt của những chuyện này nên cô không thể để mình mất đi phòng bị, vẫn cần phải cẩn trọng một chút.

"Tư Cảnh Hàn, anh về không phải định ăn trưa thật chứ?" Vì giờ này chỉ mới hơn 10 giờ, ăn sáng còn chưa trôi khỏi dạ dày.

"Không phải, tôi về lấy hồ sơ rồi sẽ đi ngay." 

Tuy không ngoài dự đoán nhưng không hiểu sao cô thấy có chút mất mát thoáng qua đáy lòng. Nhưng cô cũng biết mấy ngày nay chắc hẳn cũng cần giải quyết nhiều việc, chuyện của Na Mộc Lệ đến hôm nay vẫn chưa có động tĩnh gì khởi sắc.

Duy trì tư thế ngồi bất động một lát Tư Cảnh Hàn mới từ hõm cổ của cô ngồi thẳng dậy, dường như đã hít hà đủ mùi hương thơm mát thuộc về riêng cô, ánh mắt hắn phẳng lặng mà có thêm nhu tình.

Chỉ phảng phất qua như vậy khiến Hoắc Duật Hy tưởng mình đã nhìn lầm, cô chưa kịp khẳng định lại hắn đã đứng lên, chỉnh lại áo sơ mi, "Được rồi, tôi phải đi đây, em đi đứng bất tiện không nên quậy phá lung tung, chuyện bên ngoài cũng đừng bận tâm quá nhiều."

"Biết rồi." Hoắc Duật Hy cào nhào đáp, cứ nghe mấy lời này mãi.

Tư Cảnh Hàn không thiếu kiên nhẫn bổ sung thêm: "Đừng coi là thừa, nếu tôi phát hiện em xem mạng xã hội rồi lén khóc thì sẽ tịch thu hết đồ vi tính trong nhà."

Chỉ nói thế, hắn liền xoay người hướng lên tầng để lại cho Hoắc Duật Hy một bóng lưng dài lững thững và những đường cong đẹp lóa mắt chạy dọc từ thắt lưng đến cặp đùi thon dài thẳng tấp.

Một người đàn ồn đầy vốn liếng.

Vai rộng, eo hẹp, và...

Mặt cô phải đỏ lên về những hình ảnh sắc nét đó. Nhưng nhanh chóng, nó bị đóng băng vì một ý nghĩ khác:

Dù đẹp thế nào, sau này cũng là của cái người tên Bảo Bối rồi, không phải của cô!

Đến đây, Hoắc Duật Hy không dám nghĩ nữa, chỉ thấy loáng thoáng trong tâm trí về những hình ảnh hắn đứng trước mặt cô mặc quần.

Đó là một loại phong cảnh khiến lòng người rung động.

Càng nghĩ, cô càng nhớ đến từng chi tiết trên người hắn và thói quen để vật dụng của hắn trên người. Có cả chiếc ví da màu đen.

Tư Cảnh Hàn đi được một nữa đường cầu thang thì khựng lại, hắn đưa mắt về phía Hoắc Duật Hy ngồi trên salon đang tiếp tục chơi Ipad, đôi mắt của hắn đã có thêm phần mệt mỏi, nhưng hắn không nhìn lâu hơn nữa mà dứt khoát dời bước đi.

Tâm tư, cùng với Mặt Trời không thể nhìn thấu bằng mắt. Mà hắn và cô đều che đậy một lớp da non, một khi rách ra, cả hai đều đau đớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.