Hoắc Duật Hy nhìn mấy cái áo bay lã tả trên không rồi chụp lên đầu của mình, che khuất tầm nhìn, cô cảm thấy bầu trời như sụp đổ đến nơi.
Cô đứng hình năm giây rồi khó nhọc kéo mấy tấm áo đã manh múng xuống khỏi đầu, rầu rầu nhìn nó, lại nhìn người đàn ông cao lớn, mảnh khảnh trước mặt mình.
"Không có tiền, không đền nổi."
"Không đền nổi, sao còn làm?"
Cô á khẩu, chẳng nói được gì. Chẳng qua lúc đó rất bực bội, nhìn thấy cái gì của hắn đều muốn cào nát thôi.
Tư Cảnh Hàn thấy cô cứ đứng ở đó mà không nói được lời nào, đôi mắt màu làm phản phất một chút chế nhạo bắn thẳng về phía đối phương: "Tốt lắm, không trả lời được. Xem ra lúc đó gan của em cũng lớn không ít, bây giờ sao rồi, không có gan nhận?"
Hoắc Duật Hy túng quẫn, bức bách nhìn mũi, đột nhiên một ý nghĩ nảy ra, cô chạy đến kéo ngăn tủ ở chiếc bàn đặt cạnh đầu giường ra, đem cho hắn xem một tấm giấy: "Mặc Lạc Phàm anh ấy tính tiền phí khám bệnh của anh vào tài khoản của tôi, anh xem, bây giờ tôi không lấy lại của anh, xem như chúng ta huề."
Môi của Tư Cảnh Hàn hơi nhếch lên, nhìn mấy con số trong tờ giấy lại nhìn Hoắc Duật Hy đứng trước mặt mình nói chuyện có vẻ như rất uy tín và đáng tin cậy, không phải đang lừa đảo.
Ngược lại, ánh nhìn hắn rất lạnh nhạt khiến cô chột dạ, suýt xoa đôi chân.
"Hay...hay là giảm của tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-toi-chang-the-yeu/2355290/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.